Bây giờ nhà họ Lâm đã được minh oan, cô con gái út đã chịu quá nhiều khổ cực, chịu quá nhiều uất ức của ông ta cuối cùng cũng được hưởng phúc, nhưng họ vừa mới từ nông thôn trở về thành phố vào ở trong nhà tổ của nhà họ Lâm, lại xảy ra chuyện như vậy...
Tâm lý áy náy của Lâm Chính Minh trỗi dậy, ông ta kiên quyết không thể để cô phải trở về nông thôn sống “cuộc sống khổ cực” nữa.
Nghe những lời chắc nịch của Lâm Chính Minh, Chu Ngọc Dung vô thức nhíu mày. Bà ta hiểu tính cách của chồng, cũng hiểu chồng mình nghĩ gì.
Ông ta thật sự muốn giữ cô gái không phải con gái ruột của họ ở lại nhà họ Lâm, nhưng bà ta lại không muốn giữ cô gái không có chút quan hệ máu mủ nào với họ ở lại.
Trong mắt bà ta, tiểu công chúa của nhà họ Lâm chỉ có một, đó chính là con gái của bà ta!
Nếu thật sự như lời chồng bà ta nói mà tuyên bố với bên ngoài là con gái song sinh, như vậy sẽ làm con gái ruột của bà ta tủi thân.
Con gái ruột của bà ta đã phải chịu khổ mười sáu năm ở nông thôn, rõ ràng cô ta là tiểu công chúa của nhà họ Lâm, nhưng lại bị một đám nông dân ở nông thôn nuôi lớn, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thật sự là quá tủi thân cho con bé.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Chu Ngọc Dung lại càng không thể chấp nhận đứa con gái giả luôn được nhà họ Lâm giáo dục cẩn thận, dạy cho biết chữ, biết đọc, là “đại gia khuê tú” này.
“Chính Minh, anh cũng không thể chuyên quyền độc đoán như vậy, chúng ta cũng nên suy nghĩ cho con. Nhiễm Nhiễm chắc là muốn sống cùng với cha mẹ ruột của con bé cho nên mới muốn trở về.”
Nói xong, Chu Ngọc Dung thở dài một hơi, như có chút oán giận nói.
“Quả nhiên, không phải con ruột thì không phải con ruột. Chúng ta nuôi nó mười sáu năm, sau khi nó biết mình không phải con gái ruột của chúng ta đã kiên quyết muốn về nhà thế này...”
Đối mặt với hai phản ứng hoàn toàn khác nhau của hai người, vì là lần đầu tiên làm người, Tiểu Hải Tảo nghiêng đầu, đôi mắt đen láy trong veo như nước khẽ chớp, vừa đáng thương vừa lẩm bẩm.
“Nhưng mẹ đuổi con đi trước mà, con biết mẹ không thích con, không muốn con ở lại nhà này cho nên con mới cảm thấy con ở lại đây không tốt.”
Tuy là lần đầu tiên làm người nên Tiểu Hải Tảo không hiểu gì nhưng cô cũng biết ai là người thật lòng với mình, ai là người giả dối.
Hơn nữa cô của cô nói rồi! Ăn gì cũng không thể chịu thiệt!
Cô không muốn chịu thiệt! Cho nên dù cô đã quyết định rời khỏi nhà họ Lâm thì cũng không thể để cho người phụ nữ giả dối, luôn lạnh lùng với nguyên chủ này được như ý.
Tuy cô cũng không hiểu cụ thể nên làm như thế nào nhưng cứ làm ngược lại với bà ta là được! Nếu bà ta muốn đổ chuyện cô rời khỏi nhà họ Lâm lên người cô, vậy thì cô trả lại cái nồi này cho bà ta. Dù sao vốn dĩ cũng là người phụ nữ này không muốn để cô ở lại nhà họ Lâm.
“Con biết mẹ từ trước đến nay không thích con, trước kia con luôn tự tìm nguyên nhân ở bản thân, cảm thấy có phải con quá ngốc, có phải con quá xấu, có phải con lại làm sai chuyện gì khiến mẹ giận nên mẹ mới chỉ thích các anh trai mà không thích con...”
Thế là Tiểu Hải Tảo nói ra toàn bộ những bất công và uất ức mà nguyên chủ phải chịu trước kia, những uất ức mà nguyên chủ chỉ có thể chôn giấu trong lòng.
“Nhưng bây giờ sau khi con biết mình không phải con gái ruột của cha mẹ, cuối cùng con cũng hiểu ra, thì ra con không phải con gái ruột của cha mẹ nên mẹ mới không thích con.”