Vốn dĩ cô ấy đã rất ghét cái người không làm gì cả mà vẫn được cả nhà yêu thương, còn chiếm hết tất cả những điều tốt đẹp của nhà họ Hạ, thậm chí vênh mặt hất hàm sai khiến cả nhà bọn họ là Hạ Mỹ Mỹ này.
Sau khi biết mình là bị ôm nhầm, không phải là người nhà họ Hạ, lại biết cha mẹ ruột sống ở trong thành phố, hơn nữa còn ở trong biệt thự, ra vào còn có xe hơi đưa đón, cô ta đã vứt bỏ người nhà họ Hạ vẫn luôn yêu thương, chăm sóc mình, rồi không kịp chờ đợi mà muốn về chỗ cha mẹ ruột của mình, trong lòng Hạ Thanh càng thêm chán ghét cô ta!
Đặc biệt là khi nhìn thấy bà nội luôn khỏe mạnh vì chuyện này mà đổ bệnh nằm viện, trong nhà cô ấy cũng luôn u sầu ảm đạm, trong lòng cô ấy vừa sung sướиɠ vừa phẫn nộ.
Sung sướиɠ vì những năm qua mọi người vì thiên vị Hạ Mỹ Mỹ mà bỏ bê mấy chị em cô ấy đã bị “báo ứng”, phẫn nộ là vì sao Hạ Mỹ Mỹ có thể vong ân phụ nghĩa như vậy, mười sáu năm qua, cô ta đã hưởng hết tất cả phúc lộc của nhà họ Hạ.
Tuy từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nông thôn nhưng ông nội là trưởng thôn, còn có các anh trai, chị dâu và anh rể làm việc ở trong huyện, không phải ở hợp tác xã thì cũng là ở xưởng thịt và xưởng dệt.
Từ nhỏ tuy cô ta không được ăn ngon mặc đẹp nhưng cũng không kém những đứa trẻ trong thành phố là bao.
Hàng năm cô ta đều có mấy bộ quần áo mới, mỗi tháng thịt lợn do thím hai làm việc ở xưởng thịt đưa tới đều vào bụng cô ta, nhưng bây giờ cái kẻ vô ơn chiếm hết tất cả tài nguyên của nhà họ Hạ, hưởng nhiều phúc nhất này lại không chút do dự muốn vứt bỏ nhà họ Hạ để về gia đình giàu có trong thành phố của mình thì thôi đi.
Cô ta lại còn muốn mang toàn bộ quần áo và đồ mà nhà họ Hạ dùng tiền mua cho cô ta đi tặng cho người khác, Hạ Thanh thật sự không thể nhịn được!
“Đây rõ ràng là cha mẹ mua cho tôi! Không tin thì cô đi hỏi thử xem!”
Lần đầu tiên bị người khác chống đối như vậy, hơn nữa còn là người nhà họ Hạ mà cô ta vẫn luôn bắt nạt chống đối, Hạ Mỹ Mỹ tức giận vô cùng, nếu không phải bây giờ hai ông bà nhà họ Hạ che chở cô ta không ở đây, cô ta đã ra tay đánh người rồi.
“Hạ Mỹ Mỹ, cô có biết xấu hổ không? Còn bảo tôi đi hỏi, ông bà nội đã bị cô hại vào bệnh viện rồi! Cô còn có mặt mũi nói những lời này, cô không thấy có lỗi sao?”
Nghe Hạ Thanh nói như vậy, Hạ Mỹ Mỹ cũng có chút chột dạ, nhưng cô ta cũng không nhận thua.
“Những quần áo này các cô mặc cũng không vừa, tôi tặng cho bạn bè của tôi thì sao? Ít nhất người ta mặc vừa...”
Còn chưa đợi Hạ Mỹ Mỹ nói xong, Hạ Thanh trợn mắt, cắt ngang lời của cô ta.
“Tôi khinh! Tiểu Ngọc, Tiểu Khiết, còn có Hải Yến, dáng người họ đều không khác cô là mấy, sao lại không vừa?”
“Nhưng các cô không thiếu quần áo mặc, nhà bạn bè của tôi khó khăn hơn các cô nhiều...”
“Ồ, nhà bạn bè của cô khó khăn vậy thì cô tìm cha mẹ giàu có của cô đưa tiền cho bọn họ đi, có bản lĩnh thì đừng cầm đồ của nhà họ Hạ chúng tôi mua đi làm phúc!”
Hạ Thanh Thanh cười giễu một tiếng, trào phúng nói.
“Tóm lại, Hạ Mỹ Mỹ, cô bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi sẽ không để cho cô mang bất cứ thứ gì nhà chúng tôi dùng tiền mua đi đâu!”
“Cô! Tôi muốn nói cho cha mẹ biết cô bắt nạt tôi!”
“Cha mẹ cô? Cha mẹ trong thành phố kia của cô không quản được tôi đâu.”
“Hạ Thanh!...”