Sự nghi ngờ của Lâm Lan khiến nhân viên phụ trách không vui.
"Chuyện quan trọng thế này, tôi không thể nhầm lẫn được. Đây là giấy ủy quyền đăng ký của đồng chí Khương Nguyệt và Khương Uy, chị tự xem đi."
Lâm Lan nhìn rõ nét chữ trên hai tờ giấy ủy quyền, sắc mặt lập tức tái mét, quay ngoắt sang, trừng mắt tức giận nhìn Khương Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, chuyện này là sao đây?"
Lúc này, Khương Nguyệt vừa lo lắng vừa hoang mang. Chữ trên giấy ủy quyền đúng là nét chữ của cô ta và Khương Uy, nhưng bọn họ chưa từng viết giấy tờ này! Bọn họ nằm mơ cũng sợ phải xuống nông thôn, sao có thể tự điền giấy ủy quyền chứ?
"Mẹ, không phải con! Giấy ủy quyền này không phải do con viết!". Trước mặt nhân viên phụ trách, Khương Nguyệt không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng, vừa sốt ruột vừa lắc đầu nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan lập tức nhìn thấu tâm tư con gái. Chắc chắn là con nhỏ chết tiệt Khương Vãn kia giở trò! Nó vậy mà dám nhờ người giả mạo chữ viết của Khương Nguyệt và Khương Uy để làm ra hai tờ giấy ủy quyền này!
Khương Vãn xưa nay vốn cam chịu, ngoan ngoãn để mặc bà ta sắp đặt, sao hôm nay lại đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy? Lâm Lan tức đến mức nghiến răng ken két.
"Đồng chí, chuyện này e là có chút hiểu lầm. Con gái tôi, Nguyệt Nguyệt, đã có công việc ổn định ở Hoài An. Con bé được lãnh đạo nhà trường đánh giá cao, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ được phân công vào làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số một Hoài An. Nó không thể nào đăng ký đi xuống nông thôn được, giấy ủy quyền này là giả!"
"Còn Uy Uy nhà tôi, nó mới tròn mười sáu tuổi, hiện vẫn đang học lớp mười, càng không thể đăng ký đi nông thôn được."
"Gia đình chúng tôi là một gia đình tái hôn. Con gái riêng của chồng tôi, Khương Vãn, luôn không ưa gì Nguyệt Nguyệt và Uy Uy, hai tờ giấy ủy quyền này chắc chắn là do nó tìm người làm giả, không thể xem là thật được!"
"Chị là mẹ kế của đồng chí Khương Vãn?"
Nhân viên phụ trách lập tức quan sát kỹ lại trang phục của Lâm Lan và Khương Nguyệt. Hai mẹ con này ăn mặc từ đầu đến chân vô cùng chải chuốt, còn sơn cả móng tay.
Cô gái vừa nãy đến đăng ký lại đi đôi giày vải rách lộ ngón chân, trên vai và đầu gối đều có miếng vá. Vở kịch mẹ kế hành hạ con riêng lại xảy ra ngoài đời thực rồi đây. Cho dù hai tờ giấy ủy quyền này là giả thì cũng là đáng đời mẹ con bà ta!
Ánh mắt khinh thường của nhân viên khiến Lâm Lan chột dạ, bà ta ấp úng đáp:
"Đúng... đúng vậy, tôi là mẹ kế của Khương Vãn."
"Ba đồng chí Khương Vãn, Khương Nguyệt và Khương Uy tự nguyện đăng ký đi xây dựng Bắc Đại Hoang, tinh thần cống hiến như vậy rất đáng được tuyên dương. Tôi đã ưu tiên gửi đơn đăng ký của ba người lên cấp trên, giờ không thể sửa đổi được nữa."
"Xuống nông thôn xây dựng là một nhiệm vụ vinh quang. Thanh niên lớn lên ở thành phố thiếu rèn luyện, cần phải đến nông thôn rèn giũa vài năm. Hai người về nhà chờ tin đi."
"Xuống… xuống nông thôn xây dựng ở Bắc Đại Hoang sao?" Lâm Lan choáng váng, ba chữ Bắc Đại Hoang làm bà ta như nghẹt thở.
"Đúng vậy, chính là Bắc Đại Hoang."
Khương Nguyệt còn chưa hiểu Bắc Đại Hoang là nơi nào thì đã bị nhân viên nhét cho hai bông hoa đỏ thắm.
"Bắc Đại Hoang là vùng đất anh tài hội tụ, là một nơi tuyệt vời. Hai mẹ con chị nên vui mừng mới đúng. Đến ngày xuất phát đi Bắc Đại Hoang, nhớ đeo bông hoa đỏ này trên ngực nhé."