Dù bà cũng mong muốn chuyện hôn sự này thành công, nhưng tốc độ từ đính hôn đến kết hôn cũng quá nhanh rồi.
Cố Diệc Dân cũng cau mày, ông vốn không nghĩ sẽ gả con gái sớm như vậy.
Tiểu Khê mới vừa tròn mười chín tuổi, hoàn toàn có thể đợi thêm một thời gian nữa.
Thực ra Ngụy Minh Ngọc cũng thấy ngày mai đã làm lễ đính hôn thì hơi gấp, nhưng thấy cháu trai trông sốt sắng như vậy, bà đành lên tiếng giúp.
“Tiểu Sâm cũng không còn cách nào khác, thân phận quân nhân vốn dĩ có nhiều chuyện không thể tự quyết, xin nghỉ phép cũng không phải muốn là được.”
Nghiêm Học Kỳ cũng gật đầu: “Trước năm nay, Tiểu Sâm đã ba năm không về nhà rồi. Thằng bé chỉ không muốn để Tiểu Khê đợi quá lâu thôi!”
Câu nói cuối cùng này lập tức khiến Giang Tú Thanh không kìm được cảm xúc.
Nếu đã đính hôn mà còn phải chờ hai, ba năm nữa mới kết hôn, vậy đúng là quá lâu rồi!
Cố Diệc Dân im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn sang con gái mình: “Tiểu Khê, con có sẵn sàng theo quân không?”
Cố Tiểu Khê từ đầu đến cuối đều mơ hồ, nghe thấy câu hỏi này, cô khẽ liếc nhìn Lục Kiến Sâm, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Được ạ, chuyện hôn nhân con nghe theo ba mẹ!”
Giang Tú Thanh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Con dẫn Tiểu Lục vào phòng… không, vào bếp đi, giúp rửa rau một chút. Tối nay chúng ta cùng ăn cơm, bàn bạc thêm chi tiết.”
“Vâng!” Cố Tiểu Khê đứng dậy đi vào bếp.
Lục Kiến Sâm cũng lập tức theo sau.
Thấy hai đứa trẻ vừa gặp đã cảm mến nhau rời đi, Ngụy Minh Ngọc liền nói ra chuyện mà cháu trai đã dặn dò kỹ trước khi đến.
“Đính hôn, chúng tôi chuẩn bị sính lễ sáu trăm sáu mươi tệ, lấy ý nghĩa cát tường, thuận lợi. Ngoài ra, xe đạp, máy may, đồng hồ, radio, thịt và rau cho tiệc đính hôn, tất cả chúng tôi sẽ lo liệu. Nếu bên nhà có yêu cầu gì thêm, cứ nói thẳng!”
Giang Tú Thanh sững sờ, ngỡ mình nghe nhầm.
Sính lễ sáu trăm sáu đã là một con số không nhỏ, gia đình bình thường dù là cưới hỏi cũng hiếm khi có mức này.
Huống chi, “ba chuyển một vang” vốn là đồ chỉ có trong hôn lễ, mà chưa chắc đã có thể sắm đủ.
Bảo bà đưa ra yêu cầu thêm nữa ư?
Bà làm sao còn mặt mũi để nói gì thêm!
Cố Diệc Dân cũng bị sự hào phóng của nhà họ Lục làm cho kinh ngạc, phải mất một lúc mới nói được: “Đính hôn thôi mà không cần mua nhiều đồ đến vậy đâu.”
Ngụy Minh Ngọc cười: “Sao lại không cần chứ? Nhà chúng tôi quý trọng Tiểu Khê, coi trọng con bé, vậy sau này hai đứa mới có thể sống tốt với nhau. Hai người chỉ có một đứa con gái, chắc chắn là nâng niu chiều chuộng từ bé. Cứ yên tâm, sau này gả cho Tiểu Sâm, nó cũng tuyệt đối không để Tiểu Khê chịu khổ đâu.”
Nghiêm Học Kỳ gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đàn ông nhà họ Lục rất coi trọng gia đình. Những thứ này sớm muộn gì cũng phải mua, mà Tiểu Sâm nghỉ phép không nhiều, tiện thể mua hết một lượt luôn đi!”
Cố Diệc Dân lắc đầu: “Nếu Tiểu Khê đã theo quân, vậy máy may không cần mua, nhà tôi có sẵn, tuy không mới nhưng vẫn dùng tốt. Xe đạp anh trai con bé đã mua rồi, cũng không cần thêm. Radio thì khỏi, Tiểu Khê bình thường không thích nghe.”
“Chỉ cần mua một chiếc đồng hồ, còn lại quy đổi thành tiền mặt, để sau này hai đứa mang theo đến đơn vị. Có tiền trong tay, muốn mua gì cũng tiện.”
Ngụy Minh Ngọc thấy vậy thì bật cười gật đầu: “Vậy cũng được!”
Bên này đã bàn bạc xong xuôi, còn trong bếp, hai người họ vẫn lặng lẽ rửa rau, không ai nói với ai một câu.
Đúng lúc Cố Tiểu Khê tưởng rằng Lục Kiến Sâm định im lặng từ đầu đến cuối, thì người đàn ông kia bỗng cúi sát, thì thầm bên tai cô.
“Sau này, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Cố Tiểu Khê hoàn toàn không kịp đề phòng: “…”
Hai giây sau, mặt cô đột nhiên đỏ bừng.
Lục Kiến Sâm khẽ chạm vào vết hồng nhàn nhạt thấp thoáng dưới cổ áo cô, trong mắt có chút áy náy: “Sau này, anh sẽ đối xử với em thật tốt cả đời.”
Cố Tiểu Khê xấu hổ lườm anh một cái, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em biết rồi! Em tin anh! Nhưng trước hết anh rửa rau đi! Rửa sạch vào nhé, em sạch sẽ lắm, dạ dày cũng yếu nữa! Ba mẹ em nói, em là bảo bối được nuông chiều, ăn không được khổ, chịu không được ấm ức. Sau này anh đừng có mà thấy phiền!”