Thì Ra Đại Lão Ẩn Mình Bên Cạnh Tôi!

Chương 19

Đến cả Hà Bình cũng phải bỏ sách xuống, nhìn chằm chằm bảng xếp hạng.

Viên Cao Phi không nhịn được là người lên tiếng trước:

“Trời đất… điểm gì mà hack não vậy?!”

Rút tay khỏi bàn phím, Vương Tử Diễm nửa khóc nửa cười:

“Thì ra… 2048 mới chỉ là khởi đầu…”

Ba người im lặng.

Một lát sau, Viên Cao Phi lên tiếng:

“Tiếp chứ?”

Vương Tử Diễm hít sâu, xắn tay áo:

“Chơi tiếp! Lên bảng vàng hay không là ở trận này!”

“Ha! Đặt tên ID là "Soái ca số 1 khoa Phần mềm Kỹ thuật 1801"!”

“Tởm quá!”

Mặc cho hai thằng bạn đang cãi nhau chí chóe, Châu Huyền không nói gì, chỉ nuốt nước bọt cái ực.

Cảm giác trực giác của một up chủ nhỏ bé* đang hét lớn bên tai cậu:

(Xưng hô người đăng tải game kiểu khiêm tốn)

Trò chơi nhỏ chưa tới 2MB này…

Đang nổi lên với tốc độ không tưởng!

...

Ngành công nghiệp game của Hạ Quốc tuy khởi đầu muộn, nhưng vì được xem là công cụ quan trọng để xuất khẩu văn hóa nên rất được nhà nước ưu ái. Nhờ đó, tốc độ phát triển cực kỳ đáng nể.

Là nền tảng tải game offline lớn nhất cả nước, Điện Thú có cơ chế đề xuất và duyệt game khá hoàn chỉnh, đảm bảo thị trường luôn có dòng máu mới đổ vào.

Lấy mảng game độc lập làm ví dụ.

Chỉ cần đăng game dưới danh nghĩa “nhà làm game độc lập”, chi phí sản xuất dưới 1 triệu tệ, sau khi vượt qua kiểm duyệt hệ thống là có thể được phân vào khu “Game độc lập”.

Mà đã vào khu này, game còn có cơ hội nhận được hàng loạt ưu đãi từ nền tảng dành riêng cho nhà phát triển nhỏ.

Ví dụ nổi bật nhất chính là mục đề xuất trên trang chủ.

Đây là nơi có lượt hiển thị cao nhất toàn nền tảng. Chỉ cần game bán được 100 bản trong vòng 24 giờ sau khi phát hành là có cơ hội lên được đây.

Thông thường, những game được đưa vào danh mục này đều là các tác phẩm chất lượng. Nhất là ở thời đại mà chất lượng đồ họa là chân ái, dù không có hoạt ảnh CG lộng lẫy thì cũng phải có vài tấm ảnh “lừa tình”.

Vậy mà 2048, lại là một ngoại lệ hoàn toàn.

Trong khi bao tựa game thi nhau khoe đồ họa, thì trò chơi này thô sơ đến mức không đáng nhắc. Chơi game đơn giản đến ngớ ngẩn, đến cả khung thông báo "Chiến thắng" cũng sơ sài hết chỗ nói.

Dù đã lăn lộn trong giới game bao năm, Trương Tường lần đầu tiên thấy một game tệ hại đến mức này mà lại được leo lên bảng đề xuất của Điện Thú – nền tảng game số 1 Hạ Quốc.

“Đệt? Game gì vô vị dữ vậy trời?”

Nhìn cái bảng xếp hạng trên màn hình, hắn sững sờ. Mất nửa tiếng chơi để qua màn xong, hắn nghi ngờ luôn thị lực của bản thân.

Chỉ có vậy?

Một game không đồ họa, không cốt truyện, thao tác chỉ cần bấm bốn phím mũi tên – vậy mà lại được lên trang chủ Điện Thú, lượt tải thì tăng vù vù.

Tính đến lần cuối hắn tải lại, đã có hơn 1.000 lượt tải.

Mà trò chơi mới lên sóng chưa tới 3 tiếng đồng hồ.

Chưa hết, có người còn phá được mốc 131072 điểm!?

“…Thôi thì Điện Thú kiểm duyệt có vấn đề cũng tạm hiểu, nhưng chẳng lẽ cả gu người chơi cũng tụt dốc luôn rồi?”

Nghĩ đến việc mấy siêu phẩm mình từng giới thiệu đều rơi rụng thảm hại, lửa giận trong lòng Trương Tường bùng lên dữ dội.

Tại sao??

Không được!

Vì sự phát triển lành mạnh của ngành game, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lên tiếng “vạch mặt” trò này trong buổi stream.

Tất nhiên…

Nói trắng ra là để xác nhận gu thẩm mỹ của mình không bị lỗi thời.

Thấy cũng gần đến giờ lên sóng, Trương Tường mở phần mềm stream, chuẩn bị vào việc.

Là một up chủ nổi tiếng trên khu game B Trạm, nickname “Tường Ca”, hắn cũng xem như “lão làng” trong giới bình phẩm game — chỉ là danh tiếng thì hơi… xấu một chút.

Người ta đồn, không có game nào sống sót nổi sau khi được Tường Ca “tung sữa”. Thế là bị gọi luôn là “Thánh độc mồm” số 1 giới game.

Khán giả vào kênh hắn xem stream không phải vì game hay, mà để được chứng kiến hắn cà khịa game mới một cách chân thật: lúc thì khen lấy khen để, sau lại bị bóc là ăn tiền PR, rồi cuối cùng game đó toang sớm.

Dần dà, hễ hắn quảng bá tựa nào là y như rằng bị chửi te tua, còn bị nói là chuyên nhận tiền bẩn.

Hồi đầu hắn còn phản bác, bảo mình “vì yêu nghề mà cháy hết mình”, chưa từng nhận xu nào. Ai dè bị chính bên phát hành game “đâm lén”, đưa cả ảnh chụp chuyển khoản lên Weibo, còn lên cả hot search.

Về sau, bị chửi nhiều quá thành quen, hắn đành buông xuôi. Miễn là có view, có tiền, chửi cũng chấp nhận.

Mà đúng thật, giai đoạn đầu vẫn có nhà phát triển tìm tới hắn, bởi dù sao thì lượt xem vẫn là lượt xem.

Nhưng dần dần, chẳng ai dám thuê nữa.

Vì cái mác “thánh độc mồm” quá nặng, cứ đυ.ng game nào là game đó auto bị dìm chết. Anti-fan của hắn thì đông như kiến, bình luận chửi khắp nơi, biến cả review game thành bãi chiến trường.

Nổi tiếng thì có, nhưng không sống nổi bằng nghề.

Trương Tường từng ngày tìm cách gỡ cái mác ấy. Bao lần cố gắng chuyển hướng, thay đổi phong cách, nhưng… mồm độc vẫn là mồm độc.