EDIT: HẠ
Ôn Thời Thuần xoay người trở lại đội ngũ, Tuân Dĩ và Thường Triệu chờ cậu một lát, còn những người khác thì đã đi thêm được một đoạn.
Thời tiết đột nhiên thay đổi kịch liệt, nhiệt độ bên ngoài dường như đang giảm xuống theo từng giây.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều tăng tốc chạy về phía cánh cửa đang rộng mở của tòa nhà.
Ôn Thời Thuần là người chơi cuối cùng đi vào căn nhà, vừa đi vào đại sảnh, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía sau, chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, thế giới bên ngoài đã biến thành một vùng băng nguyên.
*Vùng băng nguyên: Nghĩa là một khu vực rộng lớn bị bao phủ bởi băng tuyết, thường dùng để chỉ những nơi thuộc vùng có khí hậu lạnh và khắc nghiệt.
Cũng may nhiệt độ trong nhà vẫn rất dễ chịu, bên cạnh có lò sưởi phát ra tiếng nước chảy nhẹ nhàng.
Thường Triệu đứng ở cạnh cửa lập tức đóng cánh cửa lại, sau đó nhìn về phía thanh niên tóc bạc hỏi: “Này, cậu vào phó bản cấp B làm gì thế? Thật sự chỉ có một mình cậu?”
Ôn Thời Thuần quét mắt nhìn người này, im lặng không đáp.
“Tôi nói này, hay là cậu đã bị ai đó… Bỏ rơi ở trong phó bản này rồi?” Thường Triệu nói mà không mấy để tâm, hắn tiến lại gần vị trí Ôn Thời Thuần đang đứng, dù sao hắn cũng không nghĩ ra được lý do nào khác, thư mời vào phó bản cũng không phải thứ mà bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận được.
Thường Triệu đưa mắt quan sát gương mặt này, đây là một khuôn mặt nổi bật đến mức khiến người ta nhìn một lần là khó có thể quên, một người chơi có ngoại hình xuất sắc như thế này, vậy mà trước đây hắn lại chưa từng nghe nói qua, khuôn mặt này thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với người chơi đang đứng đầu trong bảng xếp hạng Bạch Nguyệt.
Mặc dù người chơi xinh đẹp thường bị bình xét cấp bậc không cao, nhưng mà… Thường Triệu nhìn lướt qua góc mặt nghiêng của Ôn Thời Thuần, vẫn không nhịn được mà thầm cảm thán, đúng là rất đẹp mắt. Nghĩ tới đây, sự kiên nhẫn của hắn dường như cũng tăng lên một chút. Kỳ lạ thật, bảng xếp hạng Bạch Nguyệt là bảng xếp hạng được hình thành bằng cách tự động tổng hợp giá trị nhan sắc, khí chất và sức hấp dẫn của người chơi, nó sao có thể bỏ sót người này được chứ?
Trong lúc Thường Triệu nhìn Ôn Thời Thuần đến mức thất thần, những người khác trong đại sảnh hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Trong trò chơi sinh tồn này, chuyện người chơi cấp thấp dựa vào người chơi cấp cao để sống sót không phải chuyện hiếm gặp, chẳng qua nếu một người chơi cấp E lại xuất hiện một mình trong một phó bản cấp B, thì có tám chín phần là người này đã bị người bảo vệ của mình vứt bỏ.
Mặc dù tất cả mọi người đều đang nhìn Ôn Thời Thuần, nhưng ánh mắt của Tuân Dĩ vẫn tương đối kiềm chế, thời tiết bên ngoài đột nhiên thay đổi khiến hắn buộc phải tiến hành đánh giá lại đối với phó bản này. Việc đoàn tàu dừng lại đột ngột là chuyện rất hiếm gặp, không biết lần này bọn họ đã đυ.ng phải loại tình huống nào.
“Chúng ta có thể bắt đầu điều tra chưa?” Ôn Thời Thuần lên tiếng, lướt qua những ánh mắt đánh giá đang dừng trên người mình, ánh mắt bình tĩnh của cậu hướng về dãy cầu thang gỗ được đặt đối diện cửa đại sảnh.
Cầu thang nằm ở cuối tầng này, đi lên trên một đoạn, cầu thang được tách ra thành hai nhánh trái phải dẫn lên tầng hai, ở giữa chỗ rẽ có một bệ đứng hình oval, bức tường ngay đối diện chỗ rẽ có treo một bức tranh khổ lớn, toàn bộ bức tranh đều là màu đen nhánh.
Cảm giác khiến người ta cảm thấy khó chịu lại xuất hiện một lần nữa.
Trong đại sảnh, thấy người chơi cấp E này vẫn bình tĩnh như thường, Thường Triệu cười ra tiếng: “Cậu cũng gấp gáp phết nhỉ?”
Người có tuổi tác nhỏ nhất trong nhóm là Việt Thành lúc này lại đột nhiên bước lên, dừng lại trước mặt Ôn Thời Thuần: “Anh cau mày cũng rất đẹp mắt.”
Việt Thành nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam lạnh nhạt kia, ngay khi Ôn Thời Thuần hướng mắt nhìn về phía cậu ta, cậu ta lại lên tiếng nói tiếp: “Hung thủ vẫn còn ở trong căn nhà này, nếu anh sợ, anh có thể đi cùng với em, chúng ta cùng nhau hành động.”
Tuân Dĩ và hai người chơi nữ khác chỉ nhìn Việt Thành chủ động làm thân, cũng không lên tiếng nói xen vào. Mặc dù bọn họ có phần đề phòng người chơi đến từ Khu 4 này, nhưng ít nhất hiện tại đối phương cũng không làm gì ảnh hưởng đến bọn họ.
Phó bản vừa mới bắt đầu, không ai muốn phá vỡ sự cân bằng hiếm có này.
Ôn Thời Thuần nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt, vẻ mặt cậu ta chân thành tha thiết, ngũ quan tuấn tú ngây ngô, khiến cho lời nói của cậu ta có thêm vài phần đáng tin cậy.
Nhưng mà, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đúng lúc này, từ trên cầu thang gỗ truyền xuống tiếng bước chân kẽo kẹt, vang vọng giữa không gian im lặng của tòa nhà. Mọi người trong đại sảnh lập tức cảnh giác nhìn về phía cầu thang, nhưng hóa ra, người đi xuống lại là Hà Nhất, người đã vào trong nhà trước bọn họ một bước.
“Đều vào rồi hả?” Lúc đi vào đại sảnh, ánh mắt Hà Nhất lướt qua Việt Thành và người chơi cấp E bên cạnh một chút, cuối cùng mới dừng lại trên người Tuân Dĩ: “Lúc ở lầu ba, tôi đã nhìn thấy thời tiết bên ngoài thay đổi.”
Sau khi giải thích, Hà Nhất tiếp tục nói: “Tòa nhà này có tổng cộng ba tầng, tầng hai có tám gian phòng ngủ và một phòng nghỉ ngơi. Lầu ba là thư phòng và khu vực giải trí. Nhà ăn được đặt ở tầng này, cửa bên dẫn ra ngoài sân sau. Phía sau tòa nhà là một vách đá.”
Những người khác không ngờ Hà Nhất lại đột nhiên chủ động gia nhập, hơn nữa còn cung cấp cả thông tin sơ bộ về tòa nhà cho bọn họ.
Tuân Dĩ là người đầu tiên phản ứng lại, hắn hỏi: “Anh đã đi thăm dò nơi này rồi, có thấy điểm gì bất thường không?”
Hà Nhất cười khẽ nói: “Ý cậu là tôi đã gặp được hung thủ chưa, đúng không?”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua những người còn lại ở trong đại sảnh: “Phòng ngủ trong cùng ở bên trái lầu hai đang bị khóa. Dọc đường đi tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của hung thủ, nếu hung thủ vẫn còn ở trong nhà, chi bằng chúng ta cùng nhau đi cạy cửa gian phòng ngủ này thử xem sao?”
Giọng điệu Hà Nhất rất tùy ý, nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên người Ôn Thời Thuần, giống như đang muốn xúi giục cậu cùng hành động với hắn.
Người chơi cấp B + Thẩm Tĩnh hơi nhíu mày, cô nhìn Hà Nhất nói: “Anh xuống đây còn không phải là bởi vì đã nhận ra phó bản này không đơn giản chỉ là một vụ án gϊếŧ người sao?”