Đạo diễn Tôn Tân Bình nhìn chằm chằm vào màn hình đầy ắp bình luận bay như muốn nổ tung: "Tiểu Lý, có số liệu người xem trực tuyến chưa?"
Giữa tiếng ồn ào, nhân viên công tác dò hỏi thông tin, chốt số liệu, kiểm tra máy quay, phối hợp với các bộ phận chuẩn bị phát sóng trực tiếp, bận tối mắt tối mũi.
Cuối cùng, một tiếng hét đầy phấn khích vang lên.
"Số người xem trực tiếp ban đầu đạt năm mươi triệu rồi! Mà vẫn đang tăng!"
"Trời ơi, cao thế á?" Nhân viên bên cạnh giật mình.
Chương trình tuyển chọn tài năng vừa kết thúc cách đây không lâu, đêm chung kết thành đoàn số người xem trực tiếp cũng chỉ hơn bốn mươi triệu thôi mà.
Nắm đấm Tôn Tân Bình đang siết chặt càng siết chặt hơn, nét mặt lộ vẻ vui mừng: "Tiếp tục theo dõi, lát nữa sau khi các khách mời đều lộ diện, độ hot hẳn là còn tăng thêm một đợt nữa!"
"Nếu tăng gấp đôi, hôm nay kết thúc chúng ta mở tiệc ăn mừng!"
Tiểu Lý phấn khích gật đầu, nhưng chỉ một thoáng sau, sắc mặt lại có chút do dự.
"Đạo diễn, thiết lập nhân vật của chúng ta đã chốt thật rồi ạ? Có bị chửi không ạ?"
"Cái của Thẩm Cận Phong đó..."
Tôn Tân Bình chẳng thèm nhìn anh ta: "Chúng ta đã cho cơ hội, cho nhiều cảnh quay nhất, thiết lập nhân vật tốt nhất, nếu cậu ấy thể hiện không tốt thì trách ai?"
"Cậu phải nghĩ xem, nếu Thẩm Cận Phong làm nên chuyện với thiết lập nhân vật như vậy, muốn không nổi cũng khó."
Tiểu Lý im bặt.
Nhưng trong lòng lại thầm nghi ngờ: Thiết lập nhân vật biếи ŧɦái như vậy, sao có người nào nhập vai nổi chứ? Còn làm nên chuyện?
Người như vậy thì lên trời luôn đi cho rồi.
"Được rồi, đi xem số liệu cho tôi." Tôn Tân Bình cầm micro gõ lên đầu Tiểu Lý.
"Tổ kỹ thuật tập trung cao độ, đảm bảo bối cảnh không bị lộ lỗi, hợp lý hóa mọi thiết lập!"
"Tổ tuyên truyền chú ý, nửa tiếng nữa là có thể lên hot search rồi."
"Tổ dựng phim bám sát ống kính, phải đảm bảo không bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc highlight nào!"
Ba, hai, một!
Bắt đầu!
Bên trong phòng điều khiển, màn hình HD cực lớn gần như chiếm trọn cả bức tường cuối cùng cũng chiếu xong quảng cáo.
Sau khi màn hình đen đi rồi sáng lại.
Trời xanh mây trắng, nắng gắt treo cao, hoang vắng không người.
Dường như ngay cả không khí cũng phả ra hơi nóng bỏng rát.
Trên bãi cát, mấy người nằm ngổn ngang.
Trên mặt biển cách đó không xa, một cơn sóng lớn ập đến, đánh tan tành con thuyền vốn đã vỡ nát.
Những mảnh vỡ của thuyền theo sóng biển lắc lư trôi đi xa, tựa như một bức tranh cuộn du dương mà hùng vĩ.