Chương 4
Thường Tiểu Gia không phải một người đơn giản.Buổi tối Tạ Lệ nằm ở trên giường không ngủ được, anh dùng tay làm gối đầu, ở trong bóng tối trợn tròn mắt.
Anh cảm thấy Thường Tiểu Gia đối với mình có vài phần kính trọng, nếu không lúc ăn cơm cũng sẽ không để anh ngồi đối diện, lúc tắm rửa cũng cho anh dùng chung vòi nước.
Nhưng lúc Thường Tiểu Gia từ chối anh cũng không chút lưu tình, không cho một chút đường lùi.
Phải làm sao đây? Tử triền lạn đả hiện ra quá khả nghi; dẫn dắt Thường Tiểu Gia và Đại Hào thêm mâu thuẫn làm cho Thường Tiểu Gia giải quyết Đại Hào? Dùng tính cách của Thường Tiểu Gia, không hẳn sẽ làm chuyện này, hơn nữa động tác càng nhiều, lộ ra sơ sót lại càng lớn. Hay là thử bắt tay với những người bên cạnh Thường Tiểu Gia?
Tạ Lệ nghĩ không ra manh mối, anh buồn bực co chân lại, đột nhiên nhớ động tác Thường Tiểu Gia xoa xoa vết sẹo trên eo mình. Anh cảm thấy động tác kia khiến người không dễ chịu, đến cùng Thường Tiểu Gia đang suy nghĩ gì?
Tạ Lệ có cảm giác vết sẹo lại đột nhiên ngứa ngáy.
Ngày thứ hai trời mưa.
Ngày hè mưa không triền miên giống mưa xuân, mà trong chớp mắt bao phủ trời đất, sau đó mưa che ngợp bầu trời, nước bắn tung tóe, mang theo một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Nhưng mặc cho bên ngoài trời mưa lớn, bên trong khu giam giữ vẫn nóng, mưa to mang theo hơi nước, bao vây thân thể người, đi vào từng lỗ chân lông, mặc dù ngồi không làm gì thì một lúc vẫn toát mồ hôi toàn thân.
Chỗ tốt duy nhất, chính là ngày hôm nay không cần ở dưới mặt trời đi thao trường hít thở không khí.
Buổi chiều, thời gian hóng gió, khu giam giữ mở cửa phòng hoạt động và thư viện ở lầu một.
Phòng hoạt động có một bàn chơi bóng bàn khá lớn và một bàn bi da, đa số phạm nhân đến phòng hoạt động là chơi bóng, hoặc là xem người chơi bóng.
Tạ Lệ theo đoàn người xuống cuối cùng, lúc anh đến lầu một, phòng hoạt động đã đầy ắp người. Anh nhìn vào bên trong thấy Đại Hào đang đánh bi-a.
Đại Hào đánh bi-a rất tốt, người ở bên cạnh vẫn luôn thổi phồng hắn, chính hắn cũng rất đắc ý, xem ra không rảnh tìm Tạ Lệ phiền phức.
Tạ Lệ từ cửa phòng hoạt động cửa lui lại, nhìn thấy hai thủ hạ của Thường Tiểu Gia ngồi ở cửa thư viện, dựa lưng vào tường tán gẫu.
Anh đi tới, hai người kia ngẩng đầu nhìn anh không nói gì, một người còn âm dương quái khí nở nụ cười.
Trong thư viện có bảy, tám giá sách, gần cửa có hai cái bàn dài, lúc này bên trong chỉ có Thường Tiểu Gia, cậu đang ngồi ở bàn đọc sách.
Lúc Tạ Lệ đi vào Thường Tiểu Gia cũng không ngẩng đầu lên. Vì vậy Tạ Lệ đi tới bên cạnh giá sách, ngẩng đầu nhìn từng gáy sách trên giá sách. Kỳ thực anh không thích đọc sách, bởi vậy nên vừa tốt nghiệp trung học liền thi vào trường cảnh sát. Sống hai mươi sáu năm, ký ức sâu sắc của Tạ Lệ về thư viện chính là thời cấp ba. Vì theo đuổi cô gái lớp bên cạnh mà cùng cô đến thư viện qua nửa mùa nghỉ hè. Đáng tiếc sau đó, cô gái kia thi đậu trường đại học trọng điểm, không tới một năm chia tay với Tạ Lệ học trường cảnh sát.
Tạ Lệ tiện tay rút một quyển tiểu thuyết lịch sử, đi tới bàn bên cạnh, đối diện Thường Tiểu Gia ngồi xuống.
Trong thư viện không có cảnh sát trại giam, cảnh sát trại giam đang ngó chừng phòng hoạt động ở bên cạnh. Nơi này thỉnh thoảng truyền đến tiếng huyên náo của phạm nhân ở phòng hoạt động, còn có tiếng nói của hai người ngồi ngoài cửa, ngoài ra là âm thanh lật sách của Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia không muốn nói, mình cũng không nói, cúi đầu lật sách, anh lật vài trang, kỳ thực không nhìn được chữ nào.
Thường Tiểu Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Lệ nói: “Không muốn ngồi ở đây.”
Tạ Lệ sửng sốt không hiểu ra sao nhìn cậu.
Hai tay Thường Tiểu Gia đặt gần cạnh bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nói: “Anh ảnh hưởng tôi xem sách.”
Tạ Lệ nghe tiếng nói bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại, như đang lắng nghe bọn họ nói chuyện. Trong lòng anh xông tới một cảm giác kỳ quái.
Thường Tiểu Gia nói: “Anh thật sự phiền.” Tiếng nói cậu mềm mại, âm cuối dinh dính nhơm nhớp, nghe tới như là tình nhân đang oán giận.
Loại cảm giác kỳ quái càng ngày càng rõ ràng, đột nhiên Tạ Lệ cảm thấy sốt sắng, anh không biết tại sao mình căng thẳng.
Lúc này, một phạm nhân trẻ đeo kính xuất hiện ở ngoài cửa. Đó là một sinh viên phạm tội kinh tế, tính cách hướng nội, luôn co rúm lại, cậu ta nhìn hai người giữ cửa do do dự dự, sau khi nhìn thấy Thường Tiểu Gia, bước chân lập tức dừng lại, ngây ngốc đứng ở cửa.
Thường Tiểu Gia nhìn cậu ta rồi lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cậu ta cố lấy dũng khí, đi tới đến giá sách rút ra một quyển sách, ngồi xuống một bàn trống gần Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia lại nhìn người sinh viên đại học kia, đẩy sách đứng lên, chậm rãi đi vào bên trong hai hàng giá sách, cậu không đi vào sâu bên trong, ở nơi Tạ Lệ có thể nhìn thấy mình thì ngừng lại, quay đầu nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ nhíu nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra, anh đứng dậy đi về phía Thường Tiểu Gia, dường như biết Thường Tiểu Gia có ý gì, lại như không rõ ràng gì hết.
Bên ngoài vẫn còn mưa, thỉnh thoảng có vài giọt đánh vào cửa sổ thủy tinh, phát ra âm thanh ‘cách cách’. Không khí rất ẩm ướt, hòa lẫn mùi giấy cũ trong thư viện, buồn buồn phả vào mặt.
Tạ Lệ đứng trước Thường Tiểu Gia, anh nhìn Thường Tiểu Gia vẫn luôn nhìn mình, chần chờ mở miệng nói: “Thường thiếu?” Anh nói chuyện mới cảm thấy cổ họng của mình như bị nghẹn, ngón tay cũng không tự chủ xiết chặt, cả người anh đều ở tình trạng giới bị.
Tư thái Thường Tiểu Gia vẫn thả lỏng, thậm chí cậu lười nhác dựa vào giá sách, nâng tay phải lên đem ngón tay trỏ để bên môi, ra hiệu Tạ Lệ không cần nói chuyện.
Tạ Lệ nhìn cậu.
Đột nhiên Thường Tiểu Gia giơ tay lên kề sát gò má Tạ Lệ, giống như tối hôm qua sờ vết sẹo bên eo Tạ Lệ vậy, ngón tay mềm mại dán vào mặt Tạ Lệ chậm rãi dao động.
Đến lúc này, nếu như Tạ Lệ không biết ý đồ của Thường Tiểu Gia thì anh thật ngu xuẩn.
Ngón tay Thường Tiểu Gia lạnh, xúc cảm nhẵn nhụi, Tạ Lệ có cảm giác như sâu bò trên mặt, toàn thân đều nổi da gà, trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó anh nghe Thường Tiểu Gia để sát vào tai mình, nói: “Đến đây, quỳ xuống đi.”
Tạ Lệ nhìn về phía Thường Tiểu Gia, ánh mắt phút chốc trở nên tàn nhẫn, anh nắm lấy tay Thường Tiểu Gia dùng sức bỏ ra khỏi mặt mình.
Thường Tiểu Gia không vội không buồn, vẫn như cũ nhỏ nhẹ nói: “Không phải muốn theo tôi sao? Cái khác tôi cũng không cần, còn thiếu một người giúp phát tiết một chút, tôi cảm thấy anh thích hợp.”
Tạ Lệ xiết chặt tay Thường Tiểu Gia, ngón tay cậu bị thiếu máu mà trở nên xám trắng.
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi có chút cương, anh dùng miệng ngậm đi.”
Tạ Lệ khắc chế kích động muốn đánh vào mặt cậu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng chửi nhỏ: “Cút!” Sau đó bỏ tay Thường Tiểu Gia ra, quay người đi ra ngoài.
Thường Tiểu Gia đánh vào giá sách, phát ra “Ầm ” một tiếng, Tạ Lệ không quay đầu lại, anh phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, dùng khí lực rất lớn mới có thể khắc chế mình, không động thủ với Thường Tiểu Gia.
Chuyện này xảy ra hai ngày cũng chưa làm Tạ Lệ hết phẫn nộ. Thậm chí nhìn Thường Tiểu Gia một cái cũng không muốn, lúc ăn cơm tình nguyện bưng mâm thức ăn tìm cảnh sát trại giam cũng không ngồi đối diện Thường Tiểu Gia.
Hai ngày qua đi, phẫn nộ dần phai nhạt, Tạ Lệ trở nên lý trí tỉnh táo, anh hiểu vấn đề phiền toái này, nhiệm vụ của anh có thể phải thất bại.
Từ ngoài điều cảnh sát tinh anh xếp vào ngục giam nằm vùng tiếp cận Thường Tiểu Gia cũng không phải một chuyện dễ dàng. Tuy rằng Du Chính Khôn một lần cường điệu, tất cả ưu tiên an toàn cho Tạ Lệ, nếu như không thể bảo đảm an toàn thì ngưng hẳn hành động, thế nhưng Tạ Lệ sao cam tâm vì mình nổi giận mà rút lui như thế?
Anh chưa từng chuẩn bị tâm lý Thường Tiểu Gia sẽ đối với mình có ý nghĩ thế này, anh đã không nể mặt mũi mà cự tuyệt, tiếp tục ôm mục đích đến gần Thường Tiểu Gia thấy thế nào cũng là có mưu đồ, nếu thời cơ không thích hợp, đối với anh mà nói muốn thay đổi cục diện trước mắt quá khó khăn.
Tạ Lệ có chút nôn nóng.
Ba tháng nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng không ngắn, lúc đó rời khỏi ngục giam Ngư Đảo, muốn gặp mặt Thường Tiểu Gia rất khó khăn.
Buổi tối hôm ấy, Tạ Lệ nằm mơ, mơ thấy rất nhiều hình ảnh máu thịt be bét, nửa đêm anh thức tỉnh, nắm gối che mặt của mình, hô hấp ồ ồ.
Nhiều máu như vậy sao có thể chảy không được? Anh không thể bỏ qua Hồng Phường, không thể bỏ qua Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Gia. Lúc vào ngục giam Ngư Đảo, nghĩ thầm coi như cuối cùng ném một cái mạng của mình cũng phải trước khi chết đưa Thường Tiểu Gia đem ra công lý. Nếu cái gì cũng đã chuẩn bị, tại sao Thường Tiểu Gia nói hai câu hạ lưu, sờ sờ mặt của anh, quấy rầy anh thì anh lại tức giận?
Nếu như nằm vùng, có chút oan ức thì phải chịu, chỉ cần nhẫn nhịn cho qua, một ngày nào đó Thường Tiểu Gia phải nhận được báo ứng.
Hai ba ngày mưa liên tiếp, nhiệt độ thành phố Hải Cảng hạ xuống không ít, chiều hôm đó đi hít thở không khí cũng không có mặt trời, các phạm nhân cũng không lười nhác.
Thường Tiểu Gia không ngồi ở dưới bóng cây, mà chậm rãi đi bộ dọc theo sân luyện tập, sau khi đi hai vòng thì dựa vào tường ngồi xổm xuống, hai tay khoát lên đầu gối, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.
Tạ Lệ đứng ở dưới cây đại thụ mà Thường Tiểu Gia hay ngồi, đột nhiên một quả bóng rổ bay về phía anh, anh phản ứng nhanh nhẹn bắt được, nhìn thấy Đại Hào ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây chơi bóng.”
Toàn bộ phạm nhân trên sân luyện tập đều nhìn về phía Tạ Lệ, biết Đại Hào muốn thu thập anh.
Tạ Lệ cầm bóng rổ đi tới giữa sân.
Đại Hào cười lạnh một tiếng, từ trong tay anh tiếp nhận bóng rổ, nói: “Đến.”
Trận này không phải đánh bóng, mà là đánh Tạ Lệ.
Đám người Đại Hào lợi dụng trên sân bóng rổ bình thường đối kháng và va chạm, không ngừng lấy cùi chỏ va chạm anh, đá mắt cá chân anh, cố ý xô đẩy anh.
Đương nhiên Tạ Lệ có thể phản kháng, anh còn biết dùng những chiêu thức nham hiểm đánh người rất đau mà không lưu lại vết tích, nhưng anh không làm.
Lúc hai người bên trái bên phải ngáng chân làm anh ngã thì anh ôm đầu giả bị thương, cảnh sát trại giam rất nhanh thổi còi xông tới, ra lệnh tất cả đám người Đại Hào không được nhúc nhích.
Lúc Tạ Lệ bị đưa đến bệnh viện của nhà tù liếc nhìn Thường Tiểu Gia, thấy cậu vẫn ngồi ở bên tường, chỉ thò người ra nhìn xung quanh, cặp mắt vô thần mở to nhìn về phía Tạ Lệ.