Trong đình viện bên ngoài yến phòng của một quán rượu tại Đế Đô, những nhân vật nổi tiếng tụ tập ăn uống linh đình, tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả.
Trên một chiếc ghế dài, một thanh niên có làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt tinh xảo, đang dựa lười biếng. Trên người cậu là bộ vest trắng cao cấp, phối hợp với những phụ kiện sang trọng cùng chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, từ đầu sợi tóc đến đầu ngón tay đều tỏa ra khí chất cao ngạo tự phụ.
Cậu vắt chéo hai chân, tay trái đặt hờ lên đầu gối, tay phải cầm ly champagne, thần sắc lười nhác, không chút để tâm đến ba người thanh niên đang đứng trước mặt nịnh nọt lấy lòng.
Đôi mắt cậu hơi cong, dù không cười cũng như ẩn chứa một tia ý cười nhàn nhạt, tựa như vầng trăng sáng vắt ngang bầu trời mờ sương. Đến khi nghe được điều gì thú vị, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa như một cơn gió thoảng qua, khiến cả gương mặt bừng sáng, ánh mắt tựa ngân hà lấp lánh rực rỡ. Thật sự là một mỹ nhân bẩm sinh, dù ngồi ở đâu cũng đều là phong cảnh, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
“Ai, người ngồi bên kia là ai vậy? Đẹp trai quá, là minh tinh sao?” Một tiểu thư mặc lễ phục vô tình chạm mắt với người nọ, ngay sau đó xấu hổ cúi xuống, nhỏ giọng hỏi bạn mình.
Người bạn nhìn lướt qua, nhanh chóng thu lại ánh mắt, còn không quên liếc xéo một cái rồi mỉa mai: “Cậu cũng không biết à? Cậu ta chính là Đường Khả Ý, ăn chơi trác táng số một Đế Đô, ngày ngày chỉ biết dựa vào gia đình ăn chơi hưởng thụ. Đừng nói với mình là cậu để mắt đến cậu ta đấy nhé?”
“Hả? Là người từng nói nếu không cưới được Tần Trí Yến thì sẽ độc thân cả đời đó sao? Tuy hơi kỳ lạ, nhưng chí ít cũng coi như si tình.”
“Haha… Si tình? Mình thấy là không biết tự lượng sức thì có. Tần Trí Yến là người cầm quyền của Tần gia, tập đoàn tài phiệt số một đế quốc. Vừa có quyền vừa có tiền, lại còn đẹp trai. Những người thích anh ấy xếp hàng vòng quanh địa cầu ấy chứ? Nhưng ai dám công khai như Đường Khả Ý, còn làm ầm lên đến mức ai ai cũng biết. Thật không biết xấu hổ.” Tiểu thư kia càng nói càng khinh thường.
Ngay lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên phía sau hai người.
“Cậu cũng xấu đến mức này mà vẫn dám ra ngoài gặp người, còn không thấy mất mặt. Vậy sao tôi lại phải xấu hổ chứ?”
Hai cô gái hoảng hốt quay đầu, phát hiện người mình vừa bàn tán đang đứng ngay phía sau. Tiểu thư vừa lên tiếng ban nãy mặt trắng bệch, trong cổ họng như mắc nghẹn, không nói nên lời.
“Xin lỗi, Đường thiếu gia, bọn tôi sai rồi, mong cậu đừng chấp nhặt.” Cô gái lén nhìn Đường Khả Ý lúc trước là người đầu tiên mở miệng xin lỗi. Gia tộc cô không thể so với Đường gia, mà Đường Khả Ý lại là bảo bối trong lòng bàn tay nhà họ Đường. Nếu vì chuyện này mà bị Đường gia trả đũa, e rằng cả nhà cô cũng không gánh nổi hậu quả.
Tiểu thư còn lại cũng vội vàng hùa theo: “Mong Đường thiếu gia đại nhân rộng lượng bỏ qua.”
Đường Khả Ý hơi ngẩng cằm, vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu căng: “Nể mặt đại thọ của ông cụ Hàn hôm nay, tôi sẽ không so đo với hai người. Nhưng lần sau tốt nhất hãy quản chặt miệng mình. Không ưa tôi thì cứ im lặng, đừng phát ngôn bừa bãi. Tôi rất nhỏ mọn đấy, nếu để tôi nghe thấy thêm lần nữa, tôi tuyệt đối không thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Cô gái bị dọa đến xanh mặt, run rẩy đáp: “Tôi… tôi biết rồi… tôi không dám nữa.”
Đường Khả Ý lại nhìn sang người vừa gọi mình là si tình, bất chợt nở nụ cười dịu dàng: “Cô nói đúng, tôi chính là yêu sâu đậm đấy.”
Nụ cười ấy khiến trái tim cô gái kia nhảy loạn nhịp. Mãi đến khi Đường Khả Ý đã rời đi, cô vẫn chưa thể hoàn hồn.
Những người xung quanh thấy vậy liền xì xào bàn tán.
“Đường Khả Ý thật sự quá kiêu ngạo, Đường gia đúng là chiều hư cậu ta rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng bốn người anh trai của Đường Khả Ý đều có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh. Sao Đường gia không đưa cậu ta vào tập đoàn rèn luyện mà lại để mặc cậu ta ăn chơi lêu lổng thế nhỉ? Nghe nói từ khi tốt nghiệp đến giờ, cậu ta chỉ ở nhà, ngày ngày vui chơi hưởng thụ.”
“Cậu không biết sao? Bố mẹ Đường Khả Ý mất sớm vì tai nạn máy bay. Hồi nhỏ cậu ta còn bị bắt cóc, mất hai tuần mới được tìm thấy. Khi đó cậu ta gầy đến mức không còn chút thịt nào trên người, thảm thương vô cùng, khiến cả nhà họ Đường đau lòng đến mức muốn bù đắp mọi thứ. Vì vậy nên mới cưng chiều cậu ta hết mực, biến cậu ta thành người như bây giờ. Chuyện này không ai dám nhắc đến đâu, nghe nói Đường Khả Ý đã quên sạch những ký ức đó rồi.”
“Thì ra là vậy. Cậu yên tâm, mình không nhiều chuyện đâu. À, nói mới nhớ, hôm nay là đại thọ 90 tuổi của ông cụ Hàn, không biết Tần Trí Yến có đến không nhỉ?”
“Dạo gần đây Tần tổng mở rộng thị trường ở nước ngoài, cũng lâu lắm rồi chưa xuất hiện công khai. Chắc sẽ không về đâu.”
“Chưa chắc đâu. Mình nghe tin tối qua anh ấy đã về nước. Hàn gia và Tần gia có quan hệ thân thiết, không chừng hôm nay anh ấy sẽ đến chúc thọ đấy.”
“Nếu thật sự xuất hiện, không biết Đường thiếu gia sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”
---
Đường Khả Ý đi vào phòng, suýt chút nữa va vào một người.
Người nọ vội kéo cậu sang một bên, sốt sắng nói: “Khả Ý, mình đang tìm cậu đây!”
“Khâu Khâu, cậu làm gì mà vội vậy?” Đường Khả Ý khó hiểu nhìn Hàn Khâu Khâu, người bạn thân từ nhỏ của mình.
Hàn Khâu Khâu thấp giọng nói: “Tớ vừa nghe ba tớ bảo, Tần Trí Yến sắp đến!”
“Cái gì?!” Đường Khả Ý hoảng hốt đến mức suýt làm đổ ly champagne trong tay. “Không thể nào, tớ chưa nghe tin anh ta về nước! Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn! Tối qua anh ta đã về Tần gia, còn đích thân gọi điện báo với ông nội mình sẽ đến mừng thọ.”
“Trời ơi! Sao không báo trước chứ! Nếu biết sớm, tớ đã không đến rồi!” Đường Khả Ý quýnh lên. “Hay là bây giờ tớ chuồn đi?”
“Giờ mà đi thì lộ liễu quá, chẳng khác nào tự nhận là sợ gặp Tần Trí Yến!”
“Nhưng tớ chột dạ lắm! Tớ chỉ mạnh miệng thôi, đứng trước mặt anh ta, tớ không diễn nổi đâu!”
“Vậy thì chịu khó diễn một chút đi! Nếu không cậu lại bị bà nội ép đi xem mắt đấy.”
Đường Khả Ý cắn răng, cuối cùng nhắm mắt nhận mệnh.
Được rồi… Bão táp, cứ ập đến mạnh hơn nữa đi!