Âm Mưu Chiếm Đoạt "Đát Kỷ" Của Ngài Bắc

Chương 14: Con có tính toán riêng

Nhược Đình lắc đầu tỏ ý không phục, nhưng cô vẫn nghe theo lời mẹ, cẩn thận cảm nhận món ngon bên cạnh người cô mong nhớ.

Thế rồi đáy mắt thấy vẫn còn một bát khác giống như bát của cô để trên khay tại kệ bếp, mắt cô lại sắc lại.

Diệp Thục Nhan nhận ra ánh mắt không vui của con gái, bà đã vội nhắc ngay với người giúp việc:

“Thím Ngô, mang bát mì này lên cho Nhược Trang đi.”

Nói rồi bà lại cùng Nhược Đình nói chuyện phiếm di dời sự chú ý của cô.

Vừa trò chuyện, vừa ngắm con gái ăn đồ ăn mà mình làm, gương mặt bà ngập tràn niềm hạnh phúc.

Nhược Đình cũng thấy ấm lòng, nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi han:

“Mẹ không bận ra ngoài tiếp khách hay sao?”

“Không vội, tầm này cũng chưa có nhiều người. Mấy người bạn của ba con thì cứ để ông ấy tự tiếp.”

Nghe vậy cô đã bật cười khẽ, nói đùa:

“Bạn của ba thì không phải bạn của mẹ sao?”

Mẹ cô là người phụ nữ tài giỏi, thời trẻ ai không biết đến danh tiếng của nhà điều chế ‘chị Diệp’ chứ? Chẳng qua bây giờ bà lớn tuổi, khứu giác cũng theo đó kém đi nên mới rút lui về làm kinh doanh. Gần như là chung các mối quan hệ với chồng, thậm chí Nhược Lục Bằng giao du có khi còn không nhiều bằng bà ấy chứ.

“Chẳng liên quan đến ta.”

Diệp Thục Nhan tỏ ra ghét bỏ.

Sực nhớ tới chuyện hôn sự của con gái, bà lại trùng lòng không vui:

“Hôm nay có mấy vị khách quan trọng, con chú ý một chút.”

“Là người của Bắc gia sao?”

Mẹ đã nhắc thì chính là không phải bình thường. Mà ngoài Bắc gia ra thì ai có khả năng khiến mẹ cô để tâm phải nhắc nhở cô như vậy.

“Cha con có mời họ, mà không rõ họ có đến hay không. Cứ cẩn thận một chút, tránh phiền phức sau này.”

Nghĩ điều gì, bà buồn buồn nói:

“Mẹ xin lỗi…”

Nhược Đình không vui đáp:

“Có gì đâu chứ, đây cũng không phải tại mẹ. Từ đầu đến cuối chính là ba đơn phương quyết định. Con không cãi lại không có nghĩa là con đồng ý cho mối hôn sự này.”

“Đình Đình à… “

Diệp Thục Nhan định khuyên cô chuyện này không được làm bừa, đến nước này rồi chỉ đành chờ đợi mọi chuyện thôi, nhưng mà thế nào bà cũng không mở miệng nói ra được mấy lời tàn nhẫn này được. Hơn ai hết, chính bà hiểu rõ hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu nó đau khổ thế nào.

“Thôi mà mẹ… đừng lo lắng. Con có bước tính riêng của con, mẹ yên tâm đi.”

Nói rồi, không đợi mẹ phàn nàn thêm gì cô đã đứng dậy đi lên phòng. Lúc lên tới cầu thang thì vừa hay bắt gặp Nhược Trang từ trong phòng mở cửa bước ra. Nhìn thấy cô, hai mắt con bé sáng lên:

“Chị, hôm nay chị về sao?”

Nhược Trang trên người mặc chiếc váy trắng công chúa chạy tới, ánh mắt lúc nào cũng long lanh hướng về phía cô. Lúc ấy, đôi tay còn vươn lên muốn nắm lấy tay cô mà cứ đưa ra rồi lại thu về.

Nhược Đình nhìn sâu vào mắt Nhược Trang, cô thật ghen tị với ánh mắt long lanh của con bé. Ánh mắt đó giống như chưa từng vướng chút bụi trần của nhân gian, so với ánh mắt trải đời của cô thì khác hoàn toàn. Khi nhìn vào ánh mắt cô, chính cô còn tự cảm nhận trong đó chỉ thấy sự đυ.c ngầu khiến người người chán ghét.

Cô thu lại ánh mắt của mình, từ trong túi xách lấy ra một hộp quà nhỏ cho Nhược Trang. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương đắt giá cô mới ghé vào cửa hàng trang sức mua cho con bé.

“Quà đây.”

Nhược Trang nhận lấy, cười rất vui vẻ. Lúc này con bé mới dám ôm nhẹ vào người cô rồi nhanh chóng buông ra:

“Em cảm ơn chị, chị về em vui lắm.”

Ngừng một chút, Nhược Trang lại có vẻ nhìn ra đằng sau cô đầy mong đợi:

“Chị… anh Thiên Vũ không cùng đến với chị sao?”

“Ừ.”

Cô hời hợt đáp.

Gương mặt xinh xắn của Nhược Trang mang chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến việc có chị gái về đã là vui. Chỉ là thấy chị gái cứ lạnh lùng với mình thì cô ấy hơi sợ sệt. Sau đành xin phép cô đi cất hộp quà rồi xuống dưới bữa tiệc trước.