Xui Một Cú, Nam Thẳng Thành Omega

Chương 9

“Vậy nếu em ở đây, mà bếp lại sạch thế này, thì mấy hôm nay em ăn gì?”

Thẩm Thành Âm thành thật trả lời: “Mới đầu em mua mấy món ăn nhanh, sau thấy làm phiền quá, đành gọi đồ ăn ngoài thôi.”

Nhϊếp Bách Tuyết nhìn anh, nói: “… Em vẫn như ngày xưa, không giỏi nấu ăn.”

Thẩm Thành Âm suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy thì gọi đồ ăn ngoài nhé, anh muốn ăn lẩu không?”

Ngày xưa, lúc còn sống chung, anh từng nói sẽ tự nấu ăn cho Nhϊếp Bách Tuyết, nhưng vì bản thân không kén chọn đồ ăn, nên cuối cùng chỉ làm một bàn lẩu, không cần phải học nấu nướng cầu kỳ. Dù sao thì hai người cũng ăn khá ngon, có thể coi là Thẩm Thành Âm đã tự tay nấu cho Nhϊếp Bách Tuyết.

Nhϊếp Bách Tuyết khẽ mỉm cười: “Ừ.”

Thẩm Thành Âm lấy điện thoại, đặt món lẩu giao tới.

Một giờ sau, vào lúc 1 giờ sáng, món ăn được giao đến.

Nhϊếp Bách Tuyết dọn bàn trà, rồi hai người ngồi xuống thảm, Thẩm Thành Âm lo lắng nếu không nói gì sẽ ngượng ngùng, nên bèn bật ti vi lên. Tiếng ti vi vang lên, làm cho không khí tĩnh lặng trong phòng khách có chút sống động hơn.

Nhϊếp Bách Tuyết mang vài lon bia đến, Thẩm Thành Âm cũng muốn làm không khí bớt căng thẳng, nên nhận lấy và khẽ mở bia cho Nhϊếp Bách Tuyết.

Sau khi chuẩn bị xong, họ ngồi xuống, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nhỏ, rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Nhϊếp Bách Tuyết phá vỡ sự im lặng: “… Em sao lại bị cận vậy?”

Thẩm Thành Âm vô thức điều chỉnh lại kính: “Cận à? Em không bị.”

“Vậy sao lại đeo kính?”

Thẩm Thành Âm tháo kính ra, giải thích: “Đây là kính bảo vệ mắt khỏi ánh sáng xanh.”

Nhϊếp Bách Tuyết nhìn anh chăm chú, rồi bình thản nói: “Lần trước anh gặp em ở nhà hàng, đeo kính suýt nữa không nhận ra. Bây giờ tháo kính ra, nhìn em lại có cảm giác giống như ngày trước.”

Thẩm Thành Âm đeo lại kính, không nói gì.

Lúc đó, khi ở nhà hàng, Nhϊếp Bách Tuyết vừa bước vào đã khóa chặt ánh mắt vào Thẩm Thành Âm, nhìn anh ta chẳng có vẻ gì là không nhận ra.

“Cái gì? Ngay cả khi không làm việc mà cũng đeo kính à?”

Thẩm Thành Âm uống một ngụm bia, tâm trạng không mấy vui vẻ: “Em cảm thấy em không đẹp lắm.”

Nhϊếp Bách Tuyết có chút ngạc nhiên: “Sao lại thế, em quên rồi à? Hồi còn đi học, có rất nhiều người thích em đấy.”

Thẩm Thành Âm không thấy gì đặc biệt: “Những người thích em đều là Alpha, em ngày nào cũng phải đối mặt với họ, khá là phiền phức. Cái em thực sự mong muốn là có một đám Omega thích em.”

“… Anh không hiểu đâu, với ngoại hình của em, chẳng có sức uy hϊếp gì cả.”

Thẩm Thành Âm nhìn chằm chằm vào Nhϊếp Bách Tuyết vài giây, rồi tiếp: “Còn anh, em thấy anh đẹp lắm.”

Nhϊếp Bách Tuyết có khuôn mặt sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt lớn với đuôi mắt hơi kéo lên, mỗi khi nhìn người khác, anh ta tựa như mang một khí chất mạnh mẽ, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ khiến người ta im lặng. Thời học sinh, không ít Omega đã lén lút gửi thư tình cho Nhϊếp Bách Tuyết, tỏ tình với anh ta, làm cho Thẩm Thành Âm một thời gian dài cảm thấy ghen tị.

“… Khuôn mặt anh đẹp ở chỗ nào?”

Thẩm Thành Âm nhìn Nhϊếp Bách Tuyết, ánh mắt từ mắt anh chuyển xuống mũi rồi đến đôi môi. Anh nói: “Cái gì cũng đẹp.”

Nhϊếp Bách Tuyết dường như khá hứng thú với câu hỏi này: “… Chi tiết hơn đi.”

Thẩm Thành Âm không tự chủ mà uống hết một lon bia, không khí ở bàn ăn luôn dễ dàng hòa hợp hơn, anh cảm thấy thoải mái một chút, nghiêng đầu nhìn Nhϊếp Bách Tuyết, nói:

“Đôi mắt của anh rất tuyệt, rất có khí thế. Có lần tan học, em bị mấy Alpha vây quanh, anh vừa đến, lạnh lùng nhìn họ một cái, họ chẳng dám động đậy nữa.”

Anh cau mày, nói tiếp: “Nhưng thực ra trước khi anh đến, em cũng đã trừng mắt nhìn họ rồi… mà đâu có hiệu quả gì.”

Nhϊếp Bách Tuyết hỏi: “Vậy là vì vậy mà em thấy thích sao?”

Thẩm Thành Âm lại mở một lon bia khác: “Không chỉ vậy.”

“… Anh còn có rất nhiều Omega thích nữa.” Giọng anh trầm xuống, nghe có vẻ không vui.

Có nhiều Omega thích anh ta, là điều mà Thẩm Thành Âm mơ ước từ lâu, nhưng Nhϊếp Bách Tuyết chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi đó thôi là đã có một đám Omega chen lấn muốn yêu đương với anh ta.

Trong phòng khách lặng im một lúc, rồi đột nhiên, một giọng nói trầm thấp của Alpha vang lên.