Cô ta ác với người khác, càng ác hơn với chính mình, tình huống xã chết như vậy mà cô ta còn có thể tiếp tục giả bộ giả tịch cố gắng xoay chuyển tình thế.
Chỉ nghe Khổng Uyển Du đột nhiên ưm ư một tiếng, sau đó một tay đỡ trán, tay kia chống xuống đất nâng nửa người trên dậy.
Cô ta thậm chí còn dùng đôi mắt tựa nai con hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, sau đó kích động cao giọng đặt câu hỏi:
“Vân Đình, Thức Vi, còn có Bác gái, sao mọi người lại ở cùng con thế này? Đây là đâu? Sao con lại ở đây?”
Hỏi xong như vậy, cô ta đột nhiên chú ý tới quần áo xộc xệch của mình và Thẩm Thức Vi, cô ta lập tức đưa hai tay che trước ngực, kinh hoảng nói: “Các người, các người đã làm gì con?”
Diêm Luật: “...”
Cô chọc chọc hệ thống trong đầu: 【Kỹ thuật diễn ma quỷ này thật sự có người tin sao?】
Hệ thống đáp lại: 【Ký chủ, cô bị bề ngoài che mắt rồi. Nữ chính tiểu thuyết làm loại chuyện này, khẳng định là có mưu đồ của cô ta.】
Quả nhiên, gần như là hệ thống vừa dứt lời.
Khổng Uyển Du bên này đột nhiên loạng choạng đứng dậy, cô ta hướng về phía Lưu Nhã Âm cúi gập người thật sâu:
“Xin lỗi Bác gái, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì con thật sự không rõ lắm.”
“Nhưng xin ngài hãy tin tưởng, con nhất định không cố ý phá hoại hôn nhân của con trai ngài!”
Khổng Uyển Du giơ tay che miệng, nước mắt trong mắt nháy mắt từng giọt lớn lã chã rơi xuống, “Con cũng là người bị hại!”
Nói xong, vào lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, cô ta xoay người định bỏ chạy.
Vốn dĩ sau khi Khổng Uyển Du bị vạch trần, việc bị chất vấn là không thể tránh khỏi.
Cô ta làm loạn như vậy, sau khi chạy thoát thành công thì nhất thời bọn họ cũng không có khả năng kéo cô ta lại hỏi tới hỏi lui.
Chờ những người ở đây xử lý xong chuyện của mình rồi mới đi tìm cô ta, thì có lẽ cô ta đã nghĩ ra được tám trăm cái lý do hoàn mỹ hơn rồi.
Người này thật sự có tới tám trăm cái mưu mẹo, Diêm Luật biết mình đấu mưu mẹo thì không lại cô ta, cô cũng không muốn đối đầu với Khổng Uyển Du.
Chỉ là...
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diêm Luật nháy mắt giơ tay bắt lấy cổ tay Khổng Uyển Du.
“Khổng tiểu thư đừng vội đi chứ.”
Diêm Luật không hiểu mấy cái vòng vo đó, cô luôn đi thẳng vào vấn đề, “Cô nói cho tôi biết xem, tại sao vừa rồi cô còn say đến bất tỉnh nhân sự? Lúc này lại tỉnh táo hoạt bát thế?”
Khổng Uyển Du lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Thức Vi vẫn đang bị cô ta ôm chặt eo.
Thẩm Thức Vi là đàn anh thời đại học của cô ta, cô ta tin tưởng đối phương nhất định sẽ giúp mình.
Quả nhiên, dưới ánh mắt đáng thương của Khổng Uyển Du, Thẩm Thức Vi giơ tay gỡ tay Diêm Luật khỏi cổ tay Khổng Uyển Du.
Ngay khi Khổng Uyển Du vừa định mở miệng cảm ơn Thẩm Thức Vi, cô ta thấy đối phương nhướng đôi mắt hồ ly sâu thẳm kia lên lạnh lùng nhìn về phía mình, dùng giọng nói mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy nói với Diêm Luật:
“Không cần nắm tay cô ta, cô ta rất bẩn.”
Lời này của Thẩm Thức Vi vừa thốt ra, rất nhiều người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Sắc hồng xấu hổ trên mặt Khổng Uyển Du vốn có nháy mắt biến mất không còn một mảnh, trông đặc biệt tái nhợt.
Trên mặt Thẩm Vân Đình hiện ra vẻ tức giận ngấm ngầm: “Anh cả ngày thường luôn dạy tôi phải làm một quý ông, bây giờ chính mình lại nói năng lỗ mãng với quý cô.”
Ngày thường đều là Thẩm Thức Vi bảo vệ Khổng Uyển Du, cũng cảnh cáo Thẩm Vân Đình chú ý lời nói hành động, hôm nay hai anh em lại như thể đảo ngược vai trò.