Editor: Ấu Nhi Viên Hiệu Trưởng
Trong đó, thiếu nữ thấp hơn một chút không nói hai lời liền cầm bình hoa trong phòng ném mạnh về phía Yến Khuynh.
Yến Khuynh phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh thoát. Bình hoa đập xuống giường, đệm chăn cũ nát bị rạch một đường, mảnh gốm vỡ văng đầy trong chăn.
Ánh mắt nàng dần lạnh xuống, đôi mắt dài hẹp tràn đầy chán ghét, quay đầu nhìn thẳng về phía hai người trước mặt.
Đó là hai vị tiểu thư con vợ cả được nuông chiều từ nhỏ của Yến gia. Tỷ tỷ dáng người đầy đặn diễm lệ, muội muội hoạt bát lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào.
Giờ phút này, Yến Tĩnh — muội muội kia — vô tình chạm phải đôi mắt đen láy u trầm của Yến Khuynh, lập tức bị dọa sợ.
Nàng ta theo bản năng kéo tay tỷ tỷ Yến Nhã Nam, giọng run run kêu lên:
“Tỷ… nàng giống quỷ vậy!”
Yến Nhã Nam hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho đám hạ nhân theo sau.
“Các ngươi mấy ngày này canh giữ cẩn thận ngoài viện, coi nơi này như nhà lao, ngay cả một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài.”
Bên ngoài đồng loạt đáp: “Vâng!”
Yến Khuynh ước chừng nhìn qua, đại khái có hơn mười người.
Yến Nhã Nam chỉ vào trước mặt nàng, lạnh giọng ra lệnh: “Ngươi dám dọa muội muội ta, qua đây, quỳ xuống dập đầu nhận sai!”
Triệu thị run lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trong lòng bà vừa không muốn để nữ nhi của mình phải chịu nhục, lại vừa sợ hai tỷ muội nhà họ Yến kia.
Yến Khuynh đưa tay kéo bà ra sau lưng mình che chở, nhếch môi cười, chỉ vào bản thân: “Ngươi cũng làm sợ tiểu nương của ta, lại đây, quỳ xuống dập đầu nhận sai đi.”
Sắc mặt Yến Nhã Nam lập tức sa sầm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng.
Yến Tĩnh thì là kiểu tính tình nóng nảy không chịu được chút ấm ức, nghe vậy liền nổi trận lôi đình, giơ tay chỉ thẳng vào nàng:
“Tiện nhân! Ngươi cũng dám lên mặt! Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, đêm nay ta sẽ bảo mẫu thân tìm bà mối tới, đem tiểu nương của ngươi bán vào kỹ viện, hầu hạ đủ loại nam nhân!”
Một luồng giận dữ thuộc về nguyên chủ bốc lên trong lòng, Yến Khuynh cố gắng đè nén xuống. Dù sao hiện giờ mượn thân thể người khác làm nhiệm vụ, nàng cũng không phải tới để gây họa, mà là để giúp nguyên chủ.
Nàng nhìn hai tỷ muội đối diện, ung dung mở miệng:
“Nếu tỷ tỷ thật sự dám làm vậy, muội muội cũng không ngại sau khi gả vào Ngụy gia sẽ nói vài lời bên gối. Ngươi đoán xem Ngụy gia có nhân cơ hội này lấy cớ diệt sạch Yến gia, kết thúc ân oán năm xưa hay không?”
Yến Tĩnh sợ đến mức lập tức thu tay lại, kéo lấy tỷ tỷ mình khóc lóc: “Đại tỷ! Tỷ nhìn nàng kìa, kiêu ngạo tới mức này rồi, nếu không dạy dỗ cho đàng hoàng, sau này gả vào Ngụy gia, chẳng phải sẽ đạp hai tỷ muội ta dưới chân hay sao?”
Yến Nhã Nam vẫn còn giữ được chút lý trí, không bị mấy câu châm chọc của Yến Khuynh làm cho tức điên.
Nàng ta kéo muội muội lại, nhìn Yến Khuynh đang bình tĩnh đứng đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc — sao tiểu thứ nữ này lại như biến thành người khác?
Yến Tĩnh còn muốn hành động, liền bị Yến Nhã Nam vội vàng đè xuống, hạ giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng thật sự chọc giận nàng. Nếu Yến Khuynh sống chết không chịu gả, vậy đến lượt chúng ta hai người đấy, ngươi cũng biết phụ thân trọng nam khinh nữ thế nào rồi còn gì.”
“Cho dù nàng gả đi, ngươi cũng không được động vào tiểu nương của nàng, đây là thứ duy nhất chúng ta còn có thể lấy ra ép buộc nàng!”
Yến Tĩnh mở to mắt nhìn, khó tin mà nghẹn ngào: “Tỷ… sao tỷ lại muốn giúp đỡ con tiện nhân này…”