Ngày Hủy Hôn, Bị Đại Gia Bắc Kinh Kéo Vào Cục Dân Chính

Chương 18: Cô Kiều là khách của tôi

Khóe mắt Tạ Thừa Nghiên hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén khiến Hạ Cảnh Xuyên nghẹt thở.

Nhưng anh ta không muốn bị người này áp chế thêm nữa.

Anh ta cố tình nói to: "Đây là nhà họ Tạ, mày có quyền gì mà lên tiếng? Chuyện giữa tao và Kiều Dĩ Đường càng không liên quan gì đến mày! Nếu biết điều thì mau cút đi!"

Tạ Thừa Nghiên mím môi mỏng: “Gan anh lớn đấy.”

Đúng lúc đó, trợ lý Lương gõ cửa bước vào.

"Tạ tổng, chúng tôi đã trích xuất được đoạn camera giám sát."

Mi mắt phải của Hạ Cảnh Xuyên bỗng nhiên giật liên hồi không kiểm soát được.

Người đàn ông này được gọi là Tạ tổng?

Hầu hết người nhà họ Tạ anh ta đều đã gặp, ngay cả những người chưa gặp cũng đã thấy trên tin tức, nhưng người đàn ông trước mặt này anh ta lại chưa từng gặp.

Lẽ nào?

Anh ta ngẩng lên nhìn Tạ Thừa Nghiên, gương mặt tuấn tú của người đàn ông tràn đầy giận dữ, ánh mắt nhìn về phía anh ta đầy khinh miệt.

Như thể Hạ Cảnh Xuyên chẳng đáng để anh ta để tâm, một cái liếc mắt đã là sự thương hại.

Khí chất của kẻ bề trên và sự trưởng thành áp đảo từ người đàn ông khiến lưng Hạ Cảnh Xuyên lạnh toát.

Anh ta chưa kịp phản ứng, Thẩm Khả Nhan đứng phía sau đã lên tiếng với vẻ hơi hoảng loạn.

"Camera giám sát gì?"

Tạ Thừa Nghiên không đếm xỉa gì đến cô ta, mà cúi đầu nhìn vào máy tính bảng trong tay trợ lý Lương.

Lúc Thẩm Khả Nhan kéo khăn trải bàn, cô ta đã cố tình chọn một góc mà camera không quay được.

Nhưng cô ta không biết trong phòng tiệc có camera ẩn.

Đoạn video giám sát mà trợ lý Lương mang đến đã ghi lại tất cả hành động của cô ta một cách rõ ràng.

Tạ Thừa Nghiên xem qua một lượt, lạnh lùng nói với trợ lý Lương: "Chiếu đoạn video này lên màn hình lớn ở tầng một, lặp lại ba lần."

Trong khi Hạ Cảnh Xuyên và Thẩm Khả Nhan vẫn còn đang ngây người, trợ lý Lương đã ra lệnh cho cấp dưới.

Chưa đầy nửa phút, màn hình lớn chính giữa sảnh tiệc lầu một bắt đầu phát video.

Độ nét của video như phim 4K, đến từng sợi lông tay của Thẩm Khả Nhan cũng hiện rõ.

Từ cửa phòng nghỉ này nhìn lại, có thể thấy rõ màn hình ở tầng một.

Hạ Cảnh Xuyên quay đầu lại nhìn Thẩm Khả Nhan với vẻ mặt không thể tin được.

"Em nói Kiều Dĩ Đường cố tình gây sự, kéo đổ khăn trải bàn rồi còn đổ lỗi cho em, vậy tại sao trong video giám sát, tay em kéo khăn trải bàn lại rõ ràng đến thế, còn tay Kiều Dĩ Đường thậm chí không chạm vào khăn trải bàn?"

Thẩm Khả Nhan òa khóc, hoàn toàn không thể giải thích.

Cô ta ấp úng hồi lâu, vừa khóc vừa nói: "... Có lẽ là do em vô tình kéo phải, Kiều Dĩ Đường cố tình chọc tức em, lúc đó em bối rối, nên em mới nghĩ là cô ta kéo..."

Không ai tin lời giải thích này.

Thẩm Khả Nhan dùng sức kéo tay áo Hạ Cảnh Xuyên: "Cảnh Xuyên, em không cố ý gây sự đâu, em bị Kiều Dĩ Đường chọc tức mà!"

Từ vị trí gần cửa sổ vang lên tiếng cười khẩy.

Tạ Thừa Nghiên: "Thẩm tiểu thư, camera có thể ghi âm, nếu cô không phiền, tôi có thể cho người trích xuất đoạn giám sát từ lúc cô vào cửa đến giờ, để mọi người nghe rõ cô Kiều đã chọc tức cô như thế nào."

"Không được!" Thẩm Khả Nhan hoảng hốt kêu lên.

Cô ta ngượng ngùng im lặng, chỉ có thể khóc nức nở, muốn dùng nước mắt để lấy sự đồng cảm từ Hạ Cảnh Xuyên.

Hạ Cảnh Xuyên sau cơn giận dữ dần bình tĩnh lại, ước gì có thể quay ngược thời gian về năm phút trước, thu hồi tất cả những lời lẽ vô lễ với Tạ Thừa Nghiên.

"... Chuyện này là lỗi của Khả Nhan, cô ấy không cố ý phá hoại buổi tiệc, chỉ là nhất thời hồ đồ, Khả Nhan mau xin lỗi Tạ tổng đi!"

Thẩm Khả Nhan vội vàng liên tục nói "xin lỗi" với Tạ Thừa Nghiên.

Tạ Thừa Nghiên lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Người cô nên xin lỗi không phải là tôi."

Thẩm Khả Nhan sững người, ánh mắt chuyển sang Kiều Dĩ Đường.

Cô ta có thể xin lỗi người nhà họ Tạ, nhưng không muốn xin lỗi Kiều Dĩ Đường, đối với cô ta đó là sự sỉ nhục lớn.

"Tôi..."

"Có vẻ như Thẩm tiểu thư không thành tâm hối lỗi, đã vậy thì nhà họ Tạ không hoan nghênh cô."

Tạ Thừa Nghiên ra hiệu cho trợ lý Lương ở bên ngoài cửa, lập tức từ bên ngoài đi vào hai người đàn ông mặc vest đen trông như vệ sĩ.

Họ một trái một phải giữ chặt Thẩm Khả Nhan, kéo cô ta về phía cầu thang.

Thẩm Khả Nhan hoảng sợ đứng im vài giây, rồi mới khóc thét lên: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Kiều Dĩ Đường!"

Những vệ sĩ kéo cô ta không dừng bước. Tạ Thừa Nghiên lạnh lùng nhìn cô ta: "Đã quá muộn rồi."

"Cảnh Xuyên, cứu em!"

Thẩm Khả Nhan vùng vẫy kịch liệt.

Hạ Cảnh Xuyên đang định đuổi theo, nhưng Tạ Thừa Nghiên nói: "Nếu Hạ tiên sinh đuổi theo, mọi người sẽ biết anh và Thẩm tiểu thư tình sâu nghĩa nặng, vậy chuyện hôm nay tôi có thể cho rằng anh đã xúi giục Thẩm tiểu thư, cố tình gây rối trong bữa tiệc của tôi không?"

"Không phải vậy! Chuyện hôm nay tôi không biết gì cả!"

Hạ Cảnh Xuyên chỉ liếc nhìn Thẩm Khả Nhan đang bị kéo ra cầu thang rồi thu hồi ánh mắt.

Lúc này anh ta chỉ có thể tàn nhẫn tách biệt mình với Thẩm Khả Nhan.

"Tạ tổng, hôm nay tôi mang theo một thương vụ muốn thảo luận với tập đoàn Tạ thị, tôi đâu dám gây rối trong buổi tiệc, không biết Tạ tổng có thời gian không..."

Anh ta run rẩy, một mặt biết thương vụ chắc chắn đã tiêu tan, một mặt vẫn muốn thử vận may.

Nhưng anh ta nói một tràng dài, Tạ Thừa Nghiên dường như không nghe lọt tai nửa câu.

Anh ngồi trên chiếc sofa đơn, tay cầm điện thoại lướt tin tức.

Cảm giác bị phớt lờ khiến Hạ Cành Xuyên muốn chui xuống đất.

Anh ta từ bỏ ý định đàm phán thương vụ, quay sang Kiều Dĩ Đường hỏi nhỏ: "Em quen Tạ tổng từ khi nào vậy?"

Kiều Dĩ Đường qua loa trả lời: "Không liên quan gì đến anh, anh còn không mau cút đi?"

"..." Hạ Cảnh Xuyên cố nén giận: "Đã là em quen Tạ tổng, sau này em nói vài lời tốt trước mặt anh ta, tập đoàn Hạ thị có dự án muốn thảo luận với anh ấy."

Kiều Dĩ Đường liếc anh ta: "Tập đoàn Hạ thị thì có liên quan gì đến tôi?"

Hạ Cảnh Xuyên nắm lấy cổ tay cô: "Bao nhiêu ngày nay em cũng đã giận đủ rồi, tháng sau hoàn thành lễ cưới, chúng ta sẽ là người một nhà, tập đoàn Hạ thị làm sao lại không liên quan đến em?"

"Chẳng lẽ em không muốn thấy tập đoàn Hạ thị kinh doanh ngày càng lớn mạnh sao?"

Đôi khi người ta khi quá bất ngờ cũng có thể cười.

Kiều Dĩ Đường không nhịn được cười một tiếng.

"Hạ Cảnh Xuyên, tạm không nói đến việc chúng ta đã chia tay, cho dù là chưa chia tay, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho tôi?"

"Kinh doanh của nhà họ Hạ có tốt đến mấy, anh có thể cho tôi cổ phần không?"

Hạ Cảnh Xuyên: "..."

Kiều Dĩ Đường: "Vì vậy tập đoàn Hạ thị thế nào tôi không quan tâm, chúng ta đã chia tay, từ nay về sau tôi và anh không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

Cô dùng sức giật tay khỏi tay Hạ Cảnh Xuyên, lấy khăn giấy trên bàn lau quanh cổ tay hai vòng, như thể chỗ Hạ Cảnh Xuyên chạm vào bị bẩn.

Hành động này khiến Hạ Cảnh Xuyên nhói mắt.

Anh ta tin chắc Kiều Dĩ Đường không thể nào hủy hôn, tất cả hiện tại chẳng qua chỉ là đang giận dỗi.

"Anh biết em giận vì anh không đi cùng em chọn váy cưới, ngày mai vừa hay có thời gian, anh đi cùng em chọn, thiệp mời đã gửi đi rồi, đám cưới này không thể không cử hành."

Thái độ của anh ta đã dịu đi, nhưng Kiều Dĩ Đường vẫn không hề lay động.

Hạ Cảnh Xuyên liền kéo tay Kiều Dĩ Đường đi ra ngoài.

"Tạ tổng, tôi và vị hôn thê còn có việc, chúng tôi không làm phiền nữa, ngày khác sẽ đến thăm."

Tạ Thừa Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên tay Hạ Cảnh Xuyên đang nắm tay Kiều Dĩ Đường.

"Cô Kiều là khách của tôi, muốn đi thì anh đi một mình đi!”