Đại Vương Trồng Trọt Cưng Chiều Phu Lang

Chương 17

Đến thị trường, Ân Bùi Nam cũng không vội, tùy ý trò chuyện với người khác.

Nhưng bất kể người khác trả bao nhiêu tiền, Ân Bùi Nam đều không hé răng đồng ý bán, Ân Bùi Nam đang đợi tin tức lan truyền ra ngoài.

Những người trả giá kia thấy Ân Bùi Nam không bán, cũng biết bọn họ đang đợi người trả giá cao hơn. Nhưng người ta không bán, bọn họ cũng đành chịu.

"Ôi chà, tấm da này bị đâm thủng như cái sàng vậy. Tiểu tử, ngươi cũng không cần đợi nữa đâu, tấm da thế này cũng không bán được giá cao đâu. Một giá hai trăm năm mươi lạng, bán không? Bán thì có thể theo ta về nhà lấy tiền." Một trung niên nam nhân hỏi.

Ân Bùi Nam ung dung thong thả cũng không vội, nói: "A thúc, đây đều là ta lấy mạng đổi về. Ngài xem, lỗ tên trên tấm da này rất nhỏ, khâu lại một chút, bên trên có lông che là không nhìn thấy nữa."

Đã qua khoảng nửa canh giờ, trung niên nam nhân có chút sốt ruột rồi.

Trung niên nam nhân nhận được chỉ thị của đông gia, nhất định phải mua con hổ này về.

Đông gia của ông ta đang cần gấp hổ tiên để tráng dương, nhưng hiện nay các tiệm thuốc trong thành đều không có, mà đông gia của ông ta lại không muốn để người khác biết mình cần hổ tiên, cho nên phải mua cả con về, ông ta đành phải giả vờ tỏ ra hứng thú với tấm da.

Ông ta nói: "Dù nhỏ nữa thì tỳ vết vẫn là tỳ vết. Ngươi không biết đó thôi, đám nữ nhân ấy à, rất để ý những thứ này, một chút xíu cũng sẽ bị họ soi ra. Thế này đi, ta thêm mười lạng nữa, hai trăm sáu mươi lạng, bán không?"

Ân Bùi Nam đang chuẩn bị tiếp tục cò kè với ông ta, trong đám đông lại có mấy người chen vào, người dẫn đầu ăn mặc trông giống như thiếu gia nhà đại hộ nào đó.

Vị thiếu gia này trước tiên ghé sát lại xem một lúc, sau đó có lẽ tưởng Đại Cường và Ân Bùi Nam là cha con, bèn trực tiếp hỏi Đại Cường đang ngồi trên ghế đẩu: "Đại thúc, con hổ này của ngươi bán thế nào?"

Đại Cường hất cằm về phía người mua lúc trước, nói: "Vị khách quan kia vừa trả giá hai trăm sáu mươi lạng, tiểu thiếu gia ngài xem, ngài có thể trả bao nhiêu?"

Vị thiếu gia này cũng đúng là người của một nhà đại hộ nào đó trong thành, bản thân lại không thiếu tiền, thiếu gia chỉ nghĩ muốn lấy một tấm da hổ về lót ghế ngồi cho oai phong.

Thiếu gia cũng không lải nhải nhiều lời, rất hào phóng ra giá: "Vậy ta trả ba trăm, mua!"

Trung niên nam nhân lúc trước vừa nghe, sốt ruột rồi, vị tiểu thiếu gia này ông ta có quen biết, trong lòng thầm kêu khổ, vị tổ tông này sao cũng tới tham gia vào vậy, xem ra muốn mua về phải tốn nhiều tiền hơn rồi.

Ân Bùi Nam thì ánh mắt sáng lên, hỏi ông ta: "A thúc, ngài xem bên ngài thế nào?"

Trung niên nam nhân cắn răng, nói: "Ba trăm hai mươi lạng."

Vị thiếu gia kia: "Ba trăm năm mươi."

"Ba trăm sáu mươi."

Vị thiếu gia kia thấy có người tranh với mình, cũng nổi hứng: "Bốn trăm!"

Bốn trăm lạng, thế này cũng đắt quá rồi, trung niên nam nhân hận không thể về thẳng nhà bảo đông gia của mình đến thẳng tiệm thuốc ở phủ thành mà mua cho xong!

Nhưng mà, không được...

Ông ta cắn răng: "Bốn trăm mười lạng!"

Vị thiếu gia kia còn định tăng giá tiếp, trung niên nam nhân vội vàng lên tiếng: "Trịnh thiếu gia, mượn một bước nói chuyện?"

Vị thiếu gia kia thấy người ta nhận ra mình, nhướng mày, bèn đi theo người nọ sang một bên.

Ân Bùi Nam nhướng mày, nhìn Đại Cường thúc một cái. Tiếc thật, xem ra chỉ có thể đến bốn trăm mười lạng thôi.

Đại Cường thúc cười gật đầu, giá này đã vượt quá sức tưởng tượng của ông rồi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi hai người quay lại, vị thiếu gia kia nói: "Nhường cho ông ta đi."

Dù sao thì đến lúc đó tấm da vẫn sẽ về tay mình thôi.

Đã giá cao như vậy, nhìn xung quanh cũng không còn ai khác muốn mua, Ân Bùi Nam gật đầu, nói với trung niên nam nhân: "Được, A thúc, bốn trăm mười lạng, bán cho ngươi. Ngài xem, ngân lượng đưa thế nào?"

Trung niên nam nhân kia nói: "Các người giúp ta đưa con hồ này về phủ, sau đó sẽ thanh toán ngân lượng cho các người."

"Được thôi. Vậy a thúc ngài dẫn đường phía trước." Ân Bùi Nam nhanh nhẹn đặt ghế đẩu lên xe kéo phẳng, kéo xe đi theo.

Thanh toán xong ngân tiền, đã đến giữa trưa, Ân Bùi Nam mời Đại Cường thúc xuống quán ăn.

Ăn xong liền đi thẳng đến sòng bạc, trả hết món nợ, lấy lại giấy nợ.

Sau đó, Ân Bùi Nam lại ra thị trường mua rượu ngon thịt ngon, chuẩn bị buổi tối đãi Đại Cường thúc thật tốt, còn có mấy người hán tử hôm qua cùng đi tìm Ân Bùi Nam nữa.

Dưới tình huống biết rõ có nguy hiểm, bọn họ vẫn có thể cùng đi tìm Ân Bùi Nam, Ân Bùi Nam rất cảm kích, phải ghi nhớ ân tình này.

Đi ngang qua cửa hàng đồ cúng, Ân Bùi Nam lại mua thêm ít nhang đèn giấy tiền.

Sau đó, hai người vui vẻ về thôn.

Về đến nhà, Ân Bùi Nam đưa hết ngân lượng và giấy nợ cho Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga ôm một bọc ngân lượng, nhìn giấy nợ trong tay, lập tức nước mắt lưng tròng.

Thủy Châu cũng đỏ hoe mắt, lặng lẽ rơi lệ. Những năm tháng khổ cực như vậy, cuối cùng cũng qua rồi.

Ninh ca nhi mắt đỏ hoe hỏi: "A huynh, có phải, có phải sau này đệ và a tỷ sẽ không bị bắt đi bán nữa không?"

Ân Bùi Nam xoa đầu Ninh ca nhi, khẳng định: "Phải."

Ninh ca nhi "huhu" một tiếng bật khóc nức nở.