Hơn nữa còn là "chồng" có thể cho cô ấy thẻ đen, người giàu có như vậy, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi lại đồng ý làm kẻ thay thế cho Lục Dật Trần chứ?
Không chỉ Thịnh Hiểu Nhiễm, Lục Dật Trần cũng có cùng suy nghĩ.
Thịnh Vũ Kiều không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà tìm được người đàn ông để kết hôn.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và thân hình quyến rũ của Thịnh Vũ Kiều, trong đầu họ đồng thời nảy ra một suy đoán... Chẳng lẽ Thịnh Vũ Kiều được bao nuôi?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Thịnh Hiểu Nhiễm cũng hiểu, với khuôn mặt này của Thịnh Vũ Kiều, chỉ cần cô muốn, có rất nhiều đàn ông sẵn sàng chi tiền cho cô.
Người có thể cho cô thẻ đen sẽ không muốn cưới cô, nhưng người muốn bao nuôi cô, e rằng nhiều vô số kể.
Cứ tưởng mình đã hiểu rõ mọi chuyện, nụ cười giả tạo của Thịnh Hiểu Nhiễm càng thêm rạng rỡ, ánh mắt nhìn Thịnh Vũ Kiều mang theo chút khinh thường, nhưng lời nói ra lại vô cùng chân thành: "Kiều Kiều, em biết chị ghét em, nhưng dù sao chị cũng là con gái của Thịnh gia, làm như vậy... Chị không thấy thật sự có lỗi với ba mẹ sao? Để người khác nhìn Thịnh gia chúng ta thế nào?"
Cô ta nói cứ như thể Thịnh Vũ Kiều thật sự đã làm chuyện gì khuất tất vậy.
Mặt Thịnh Vũ Kiều và Tập Lạc Tình lập tức đen lại.
Nhưng vẫn chưa xong.
Thịnh Hiểu Nhiễm tiếp tục nói: "Kiều Kiều, là em không tốt, chị về nhà đi, Thịnh gia chúng ta nuôi nổi chị, tiền tiêu vặt ba mẹ cho em, em cũng sẽ đưa hết cho chị, chị đừng ra ngoài để đàn ông nuôi nữa được không?"
"Làm như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của Thịnh gia, nếu người khác biết được, họ sẽ nói ba mẹ không dạy dỗ chị tốt, cho dù chị không nghĩ cho bản thân, thì cũng hãy nghĩ cho ba mẹ đi."
Nhìn bộ dạng giả nhân giả nghĩa của Thịnh Hiểu Nhiễm, Thịnh Vũ Kiều tức đến bật cười, cơn giận dữ dâng trào trong l*иg ngực, nghẹn đến khó chịu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cô rất muốn trút giận.
Cô mạnh mẽ hất tay Thịnh Hiểu Nhiễm đang ôm lấy cánh tay mình ra, khi tiếp xúc với cô ta, Thịnh Vũ Kiều chỉ cảm thấy ghê tởm, như bị giòi bọ bò lên người vậy.
Môi đỏ khẽ mở, định nói gì đó, thì Tập Lạc Tình bên cạnh, mặt đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn Thịnh Hiểu Nhiễm, giành nói trước: "Thịnh Hiểu Nhiễm, cô ở đây diễn trò cho ai xem vậy?"
Nếu không phải vì quá tức giận, người có giáo dục như Tập Lạc Tình hiếm khi mắng chửi người khác.
"Đừng tưởng tôi không biết cô đang muốn làm gì, chẳng phải là muốn hủy hoại danh tiếng của Kiều Kiều sao?"
"Người phụ nữ suy nghĩ đồϊ ҍạϊ như cô mới thật sự đáng bị mọi người khinh bỉ."
Tập Lạc Tình cầm lấy chiếc vòng cổ đã được nhân viên gói ghém cẩn thận, kéo Thịnh Vũ Kiều đi ra ngoài: "Đi thôi, đừng nghe con khốn này nói nhảm nữa, chó cắn áo rách, thật sự tưởng mình là cái thá gì."
Ở lại thêm nữa, cô sợ mình sẽ bị Thịnh Hiểu Nhiễm làm cho chết vì ghê tởm mất.
Trước khi đi, như chợt nhớ ra điều gì đó, Thịnh Vũ Kiều dừng bước, quay đầu nhìn Thịnh Hiểu Nhiễm, mỉm cười dịu dàng, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: "À đúng rồi, khi nào tôi kết hôn, nhất định hai người phải đến nhé, tôi sẽ gửi thiệp mời cho hai người."
Chẳng phải Thịnh Hiểu Nhiễm không muốn thấy cô sống tốt sao?
Chẳng phải cô ta nghĩ cô được bao nuôi sao?
Cô sẽ để Thịnh Hiểu Nhiễm tận mắt chứng kiến, rời khỏi Thịnh gia, cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Lục Dật Trần tốt lắm sao?
So với Lục Tư Giác, cũng chẳng là gì cả.