Hôn Trăng

Chương 25

"Con thấy, hai mươi năm qua, dù sao cũng có tình cảm, chị ấy lại bỏ đi như vậy, khiến người nhà lo lắng, còn tùy tiện tìm một người đàn ông để gả, không quan tâm đến thể diện của ba mẹ, thật là bướng bỉnh."

Lời này của Thịnh Hiểu Nhiễm vừa nói ra, Thẩm Nguyệt và Thịnh Thiên Cương đều thấy có lý.

Đúng vậy, dù sao họ cũng đã nuôi Thịnh Vũ Kiều hai mươi năm, hai mươi năm này đối xử với Thịnh Vũ Kiều không tốt sao?

Sáng hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, nói rõ hiểu lầm là được rồi, vậy mà cô còn tỏ thái độ với họ, lại còn bỏ nhà ra đi, bây giờ lại làm ra chuyện mất mặt cho Thịnh gia, đúng là đồ ăn cháo đá bát!

Thịnh Dự Tề nói: "Ba, mẹ, trước đây con đã nói với ba mẹ rồi, không cần nhận nuôi Thịnh Vũ Kiều, ban đầu ba mẹ nhận nuôi nó chỉ vì lúc nhỏ nó có chút giống Hiểu Nhiễm, nhưng đồ giả mãi mãi là đồ giả, không thể thay thế được đồ thật, nuôi hai mươi năm cũng chỉ nuôi được một con sói mắt trắng, Thịnh gia chúng ta được lợi gì chứ?"

"Nó cướp đi tất cả những thứ thuộc về Hiểu Nhiễm, nhìn thấy Hiểu Nhiễm cũng không thấy áy náy chút nào, còn tỏ thái độ với Hiểu Nhiễm, thà rằng ngay từ đầu đừng nhận nuôi nó, cứ để mặc nó tự sinh tự diệt trong cô nhi viện!"

Thịnh Hiểu Nhiễm vội vàng cúi đầu nói: "Con không sao, chỉ cần được về nhà gặp ba mẹ và anh trai là con đã rất vui rồi. Thật đấy, bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài, con luôn nhớ đến gia đình, chỉ mong được gặp mọi người, bây giờ ba mẹ đối xử với con tốt như vậy, con cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi. Con cũng không thấy chị Kiều cướp đi thứ gì của con cả."

Thịnh Thiên Cương và Thẩm Nguyệt nghe vậy, trong lòng lập tức tràn đầy áy náy, đáng lẽ ban đầu bọn họ không nên nhận nuôi một đứa trẻ có nét giống con gái mình từ cô nhi viện khi không tìm thấy Thịnh Hiểu Nhiễm, nói trắng ra, dù có giống thì cũng không phải con ruột.

Họ nên tiếp tục tìm Thịnh Hiểu Nhiễm, cho đến khi tìm thấy, chứ không phải bù đắp nỗi áy náy đối với con gái lên Thịnh Vũ Kiều, kết quả lại nuôi ra một đứa con gái vô ơn.

Hơn nữa, Thịnh Vũ Kiều chỉ giống con gái họ lúc nhỏ thôi, hai mươi năm sau, hai người trông khác nhau một trời một vực.

"Hiểu Nhiễm, là ba mẹ sai rồi, đáng lẽ ban đầu ba mẹ nên tiếp tục tìm con, không nên nhận nuôi Kiều Kiều, để con phải chịu khổ sở bên ngoài bao nhiêu năm. Con yên tâm, từ nay về sau, gia đình bốn người chúng ta sẽ sống thật tốt, Thịnh Vũ Kiều đã rời đi rồi, chúng ta coi như không có đứa con gái này." Thẩm Nguyệt ôm Thịnh Hiểu Nhiễm vào lòng.

Thịnh Hiểu Nhiễm được mẹ ôm vào lòng, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

Thịnh Vũ Kiều, tất cả những gì của cô đều là của tôi, đồ ăn cắp, tôi sẽ khiến cô không còn chỗ đứng trong lòng cha mẹ và anh trai, cô là kẻ không nên tồn tại, đồ rác rưởi!

Còn Thịnh Vũ Kiều lúc này, đang ở biệt thự của Lục Tư Giác, đang xem điện thoại.

Cô mở album ảnh, nhìn thấy những bức ảnh chụp cả nhà đi du lịch năm ngoái.

Lúc đó Thịnh Hiểu Nhiễm vẫn chưa trở về, khi cô chụp ảnh cùng cha mẹ và anh trai, tuy anh trai không thích cô, luôn trưng ra bộ mặt khó đăm đăm, nhưng cha mẹ và cô đều rất vui vẻ.

Đáng tiếc, tất cả đã không còn nữa.

Cuối cùng, cô xem kỹ những bức ảnh này một lần nữa, rồi xóa chúng đi.

Không phải của mình, thì đừng nên nghĩ đến nữa.