Cả mẫu thân và tẩu tẩu đều bật cười, rồi bảo: “Hai huynh đệ nhà này, đúng là chưa chịu lớn! Chắc phải chờ đến khi hai đứa đều lập gia đình mới gọi là trưởng thành thật sự!”
Đến giờ Thìn, tẩu tử bên nội của Hạ Thanh Đào tên là Xuân Miêu. Người này cũng là tẩu tẩu của y, chạy sang báo tin: “Tú tài với bà mối đã đến đầu thôn rồi, mọi người mau đi thôi!”
Mẫu thân của y hối hả gọi tẩu tẩu, dặn nàng mang theo hoa quả và bánh rán đem sang.
Khi đi xem mắt, nếu đến thẳng nhà gái thì bị xem là thất lễ. Nên thường phải nhờ người quen trong thôn, hoặc họ hàng lớn tuổi ra mặt đón tiếp. Những thứ cần mang tặng, nhà trai không tiện tự tay đưa. Nên người bên nhà gái sẽ đưa giúp, xem như lễ ra mắt cũng là họ chuẩn bị.
Lúc này đang là đầu tháng 9, mùa thu hoạch lê và hồng chín. Mẫu thân của y liền chọn những trái tươi ngon nhất để đãi khách.
Vừa bước vào nhà, nãi nãi và Xuân Miêu đã vội vàng khen y hôm nay trông thật xinh xắn. Còn nói y khéo tay hay làm, biết đâu lần này sẽ lọt vào mắt xanh của tú tài, sau này còn có thể làm phu nhân nhà quan.
Nếu là trước kia, những lời ấy đã khiến Hạ Thanh Đào vui mừng đến rộn ràng trong lòng. Nhưng lúc này, y chỉ mỉm cười bình thản. Y đưa một trái lê cho tiểu muội Thu Nhạn, rồi nói: “Thu Nhạn, muội nếm thử xem, quả này ngọt lắm.”
“Cảm ơn Thanh Đào ca!” Thu Nhạn mới năm tuổi, cầm trái lê rồi tung tăng chạy ra một góc ngồi gặm.
Chẳng bao lâu sau, ca ca của y và Minh Vân thúc thúc cũng trở về. Tuy gọi là thúc thúc, nhưng Minh Vân chỉ lớn hơn ca ca của y bốn tuổi, hai người thân thiết như bạn bè đồng trang lứa. Gần đây việc đồng áng rảnh rỗi, hai người rủ nhau lên trấn làm thuê. Hôm nay nghe tin nhà có khách, họ cố ý xin nghỉ nửa ngày.
Hai người vừa bước vào thì bà mối và tú tài cũng tới.
Lúc ấy Hạ Thanh Đào đang ngồi ở góc sân nhà, cùng Xuân Miêu thêu thùa may vá. Nghe thấy phía trước rôm rả tiếng người, y cũng không gợn chút bối rối nào trong lòng. Vì y biết rõ, mình sẽ không gả cho tú tài. Thế nên chẳng có gì đáng để lo.
“Thanh Đào ơi.”
Một lát sau, mẫu thân của y vào gọi: “Mau đem bánh rán ra đãi khách đi con.”
“Thanh Đào, mau đi đi.”
“Dạ!” Hạ Thanh Đào bưng mâm bánh rán, bước ra ngoài dưới ánh mắt nửa đùa nửa trêu của Xuân Miêu.
Cũng như thường lệ, nhân lúc đưa đồ đãi khách. Con gái hay ca nhi sẽ tranh thủ để nhà trai nhìn mặt một chút, đó là một bước không thể thiếu trong buổi xem mắt.
Lúc này, trong lòng Hạ Thanh Đào bắt đầu dâng lên một chút hồi hộp. Y không biết vị tú tài kia, có đúng là người xuất hiện trong giấc mơ hay không?
Y rẽ qua một khúc hành lang, bước vào gian nhà chính liền thấy một nhóm người vây quanh bàn bát tiên. Người thì nhiều, mà đặc biệt là toàn đàn ông. Y nhìn một lượt mà vẫn chưa nhận ra ai mới là tú tài.