Lưu Hạo Đông giới thiệu với khách: "Đây là bà chủ của chúng tôi, hai vị cứ trao đổi với cô ấy nhé!"
Lưu Viện nói rằng họ đến từ Thượng Thành để tổ chức một buổi team building quy mô nhỏ. Thực chất là đến khảo sát, nhưng họ không nói thật.
Tổng cộng hai mươi người, cần hai mươi phòng, còn muốn sử dụng phòng họp và nhà hàng, bao trọn đến thứ Bảy, tiền phòng còn trống họ cũng trả.
Thực ra, "Vô Nhàn Cư" chỉ có hai mươi mốt phòng. Homestay của họ không phải là quy mô lớn nhất ở đây.
"Chúng tôi vẫn sẽ tiếp khách ăn uống bình thường, vì những người đến đây ăn đều là khách quen." Lục Nhất Nam nói.
Lưu Viện và Quách Mẫn Đào trao đổi ánh mắt rồi nói: "Được."
Sau khi Lục Nhất Nam thỏa thuận xong các điều khoản và giá cả với đối phương, nhân viên lễ tân liền làm thủ tục nhận phòng cho họ.
Lưu Hạo Đông hướng dẫn họ đỗ xe, còn Lục Nhất Nam vào bếp sắp xếp.
Bữa trưa, hai mươi người ngồi ba bàn.
"Chà! Nơi này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy!" Một người đàn ông nhìn Lục Nhất Nam đang bước vào nhà hàng, thốt lên.
Mọi người ở bàn đều quay lại nhìn, chỉ có một người vẫn ngồi bất động.
"Bà chủ, sao chưa mang đồ ăn lên bàn chúng tôi?" Một người đàn ông khác sốt ruột hỏi.
"Bà chủ, có phần của bàn chúng tôi không?"
Lục Nhất Nam đã bưng đĩa thức ăn đến: "Tất nhiên là có rồi, đây! Mời mọi người dùng bữa. Rượu và nước ép đều là tự ủ. Rau và thịt đều là tự trồng, tự nuôi. Hoàn toàn tự nhiên, không chất tạo màu, không thuốc trừ sâu."
Sau khi đặt đĩa gà ri hầm hạt dẻ xuống bàn, Lục Nhất Nam cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ!
Cô nhìn theo ánh mắt của Lưu Viện rồi quay đầu lại, trong nháy mắt sững người!
Nhưng cô chỉ kinh ngạc nửa giây, đúng, chỉ nửa giây sau liền lấy lại bình tĩnh. Dù sao, cô không còn là Lục Nhất Nam của bốn năm trước nữa.
Thì ra những người này là cấp dưới của Triệu Diễn Trinh.
Triệu Diễn Trinh mím môi, ánh mắt lạnh lùng, như trước đây, lướt qua khuôn mặt Lục Nhất Nam một cách xa lạ, lãnh đạm và hờ hững.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen láy sâu thẳm, trầm ổn và kín đáo hơn trước, trong đáy mắt anh luôn có một tia cười như có như không, đã từng làm say đắm biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng không bao gồm Lục Nhất Nam.
Triệu Diễn Trinh thu lại ánh mắt kinh ngạc, cầm đũa lên ăn cơm.
Lúc này, Lục Nhất Nam mặc một chiếc áo vải lanh trễ vai màu xanh nước biển, kiểu dáng cổ điển, quần dài đen, giày đế bằng, đeo tạp dề màu nâu buộc ngang eo. Tóc búi cao, cô xinh đẹp như bước ra từ bức tranh thủy mặc, đẹp đến mức phi thực.
Chiếc tạp dề quê mùa lại tôn lên vẻ quyến rũ khó tả trên người cô!
Triệu Diễn Trinh tỏ vẻ thong thả dùng bữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy phức tạp và bực bội.
Năm đó, cô biến mất không dấu vết chỉ sau một đêm. Triệu Diễn Trinh thậm chí còn nghĩ rằng cô đã tìm một nơi hẻo lánh nào đó để tự kết liễu đời mình.
Vậy mà cô lại ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này.
Người phụ nữ này đã thay đổi không chỉ một chút, mà hoàn toàn khác so với cô gái bốn năm trước.
Trưởng thành hơn, táo bạo hơn, quyến rũ hơn…
Tuy nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh nheo mắt lại.
Họ gọi cô là gì? Bà chủ? Tức là cô đã kết hôn với chủ nhân của homestay này sao?
"Mọi người cứ thoải mái yêu cầu. Nếu có gì không vừa ý thì cứ nói với lễ tân, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng."