Tạ Triêu Sanh nhặt lấy Thương Lang đang giả chết trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt như nước mùa thu đầy lệ do sự quẫn bách tột độ. Chỉ cần nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn này, nàng đã biết đó là thủ đoạn của Thương Lang, vô cùng chột dạ cúi đầu thật thấp, xin lỗi Lý Nhược Thuỷ.
Thương Lang không phục, đuôi rắn quấn chặt lấy Tạ Triêu Sanh, phát ra hai tiếng "xì xì" về phía Lý Nhược Thuỷ, như thể đang mắng nàng.
Nữ tu ngoại môn này trông không bình thường chút nào! Không giống người tốt.
"Tiểu Hắc!" Tạ Triêu Sanh vốn luôn nói năng dịu dàng, nhưng khi nghe thấy những lời thô tục của Thương Lang, giọng điệu trở nên sắc bén và nghiêm khắc hơn. Nàng lau khóe mắt, xấu hổ nói: "Lý sư tỷ, ta sẽ bồi thường."
Dù Lý Nhược Thuỷ không muốn có liên hệ gì với nhóm nhân vật chính, nhưng những gì thuộc về nàng, nàng vẫn phải nhận. Ban đầu chính là Thương Lang tự tìm đến gây chuyện. Nàng không đưa ra bất kỳ lời từ chối khách sáo nào, mà chỉ nhìn thân thể bị thương của Thương Lang, giả vờ vô tình hỏi: "Rắn cũng có thể rụng vảy sao?"
Thương Lang nghe vậy thì khựng lại, giấu đi phần bị thương. Tâm thần nàng có chút bất an, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Một đạo nhân không thể vào nội môn, liệu có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng, nhận ra chân long hay không?
Trên mặt Tạ Triêu Sanh tràn đầy vẻ bối rối: "Cái gì?"
Lý Nhược Thuỷ ung dung cười: "Không có gì."
Cách Tạ Triêu Sanh xin lỗi là tặng đan dược, đặc biệt là loại dùng ngoài da.
Vết máu trên mu bàn tay Lý Nhược Thuỷ khiến Tạ Triêu Sanh cảm thấy vô cùng áy náy, khi rời đi, nàng thất hồn lạc phách, hoàn toàn không tin lý do thoái thác của Thương Lang.
Ai lại tự bắt rắn cắn mình? Làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
Tạ Triêu Sanh thất vọng tột độ. Khi đến chỗ không người, nàng đặt Thương Lang xuống một tảng đá, ép lòng chua xót và đau lòng xuống, giọng nói khàn khàn: "Ngươi đi đi."
Linh sủng của nàng làm hại đồng môn, điều này khiến nàng làm sao đối diện được với sư tôn, đối diện được với những gì phụ sư dạy dỗ? Nàng còn tư cách gì để làm chân truyền của Thái Nhất?
Thương Lang gấp đến độ dùng đuôi rắn đập vào tảng đá. Nếu rời khỏi Thái Nhất, nàng còn có thể tìm nơi nào để nương tựa? Nàng dùng lực không nhỏ, vết nứt xuất hiện trên tảng đá, vết thương của nàng vỡ ra, máu chảy ào ào.
Nước mắt Tạ Triêu Sanh rơi xuống không báo trước, nàng ôm lấy Thương Lang, áp đầu rắn vào mình, thì thầm: "Vậy sau này ngươi phải nghe lời ta."
Thương Lang "xì xì" hai tiếng, như thể đáp lại.
Phía bên kia.
Lý Nhược Thuỷ đâu có thời gian để ý đến ân oán tình thù của hai người kia, nàng lấy ra Thiên Diễn Chi Giám, do dự giữa Trần Bất Nhiễm và Phụng Thanh, cuối cùng chọn liên lạc với người sau.
[Long lân, long huyết giá bao nhiêu? Bán ở đâu thì hợp lý?]
Mặc dù vảy rồng chỉ là những mảnh vỡ nhỏ, nhưng dù sao cũng là từ thân thể chân long mà ra, không thể nào không có giá trị chứ?
Phụng Thanh: [Bán cho ta, bán cho ta, có thể luyện vào kiếm của ta!]
Lý Nhược Thuỷ: "..." Kiếm tu này có tự lượng sức mình không vậy? Trong số các đạo hữu nàng gặp qua ở Thiên Diễn Chi Giám, người nợ nần nhiều nhất chính là nàng ta. [Ngươi có đan ngọc sao?]
Phụng Thanh: [Sau này sẽ có.]
Lý Nhược Thuỷ: [Nghĩ cùng đừng nghĩ.]
Phụng Thanh: [Không bán cho ta thì ngươi không thể bán được cho ai khác đâu.]
Lý Nhược Thuỷ: "?" Đây là uy hϊếp sao?
Phụng Thanh: [Loài chân long như vậy, chỉ có Ma Ngục Thiên Cung và Quốc Độ Yêu Thủy Nguyên Hải mới có. Nguyên Hải ẩn thế không ra, còn chân long dòng họ Cơ của Ma Ngục Thiên Cung cũng đang trong hỗn loạn. Sau khi Ma Tôn tiền nhiệm Cơ Ngọc Thành vẫn lạc, trưởng tỷ của nàng là Cơ Thanh Dã đột nhiên quay lại Ma Ngục Thiên Cung, tranh giành vị trí Ma Tôn với Cơ Thương Lang, con gái của Cơ Ngọc Thành. Hiện tại tình hình là thiếu chủ mất tích, Cơ Thanh Dã nắm giữ phần lớn quyền lực Ma Ngục Thiên Cung.]
[Đám tu ma đạo vốn đã tính khí nóng nảy, không có việc gì cũng kiếm chuyện. Giờ càng biếи ŧɦái hơn, nếu ngươi lấy long lân ra, tu sĩ ma đạo sẽ tìm đến ngươi đấy.]
[Họ nghèo lắm, đấu pháp với họ không đáng, hơn nữa ai nấy đều rất vô tình, chẳng có tí tinh thần khế ước nào.]