Đạo Ma Trường Đồ

Chương 2: Kiếp Trước

Lúc này, ở khoảng sân trước nhà có một mỹ phụ nhân sắc thái tiều tụy, trên mặt có vài vết nhăn, bà ta đang ngồi cho gà mổ thóc trên tay mình.

Phía sau ngôi nhà gỗ có một vườn rau và một khoảng đất rộng.

Vườn rau trồng rất nhiều rau muống và rau lang, xen kẽ có vài bụi sả, bên cạnh bụi sả có đám hành lá cực xanh tốt.

Một tên thiếu niên dung mạo bình thường, da ngoài trắng trẻo, thân hình hơi gầy, nhìn qua khá ốm yếu, thiếu sự rèn luyện thể chất.

Hắn mặc áo vải đơn sơ, trạc tuổi mười lăm, có tên Phạm Xuyên.

Trong lúc đang hái rau chuẩn bị cơm chiều, tinh thần Phạm Xuyên chợt chấn động, một luồng ý chí nghịch dòng thời gian mang theo ký ức từ hai trăm năm kiếp trước du nhập vào hồn phách.

Phạm Xuyên nhìn ngó xung quanh, luống rau và ngôi nhà năm xưa, phía sau có ao cá rộng với làn nước trong vắt.

Lúc này hắn cúi xuống nhìn vào đôi bàn tay trẻ trung của mình, miệng thì thào:

"Ta thật sự đã trùng sinh về lại thời trai trẻ, quá tốt rồi!"

Phạm Xuyên nhớ lại, hắn sinh ra ở địa cầu, nhưng trong một lần quan sát hiện tượng Thất Tinh Liên Châu, bỗng ánh sáng chói lóa phát ra từ trên trời buộc hắn phải nhắm nghiền hai mắt.

Đến khi mở mắt ra thì đã phát hiện đã xuyên vào thế giới này và nhập vào thân xác một đứa trẻ có cùng tên Phạm Xuyên.

Phạm Xuyên nhà ở hẻm Tràng Tiền thành Hạ Long, thuộc Phạm gia chi mạch, cuộc sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Lúc vừa mới xuyên vào, Phạm Xuyên không kịp thích ứng với thế giới tu luyện dẫn đến chậm chạp phát triển so với đồng lứa.

Lúc này về lại, Phạm Xuyên cảm thấy lúc trước đã bỏ lỡ vô số chuyện, rất nhiều thứ đến cả trăm tuổi mới nhận ra, đặc biệt là về vấn đề tu luyện.

Còn nữa, dù kiếp trước có trải qua vài mối tình nhưng đều là dở dang, đến khi hai trăm tuổi ta vẫn chưa kịp có vợ, kiếp này ta nhất quyết phải có tam thê tứ thϊếp, sống một cuộc sống viên mãn, để khi chết không phải hối tiếc giống như kiếp trước.

"Thế giới này, hãy chuẩn bị cho sự trả thù của ta, còn có cả bốn tên tôn giả tương lai, đừng kẻ nào được phép thành đạo dưới mắt ta!"

Hắn ngửa mặt cười to, nụ cười của một lão giả bên trong thân hình thiếu niên mười lăm tuổi, nụ cười mang theo sự hưng phấn khi có cơ hội làm lại cuộc đời.

"Khụ khụ, thằng kia bị động kinh hay gì mà đứng cười một mình giữa trời thế?"

Nữ phụ từ nhà trên nghe con mình cười như một tên tâm thần thì vội chạy xuống xem thử, bà là Liễu Thi Tình, mẫu thân của Phạm Xuyên.

"Ồ, là nương sao!"

Phạm Xuyên nhìn thấy mẫu thân mình, kiếp trước bà đã mất khi hắn mười lăm tuổi, trải qua hai trăm năm, khi gặp lại bà, cảm xúc dâng trào, hắn vội chạy đến ôm thân thể có chút yếu nhược của bà vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào phát ra:

"Nương, con nhớ người quá!"

"Ơ tên tiểu tử này bị thần kinh à, ấm đầu hả con?" Liễu Thi Tình vừa đưa tay lên kiểm tra trán Phạm Xuyên vừa nói.

Phạm Xuyên chợt thấy mình có vẻ quá khích không đúng với bình thường nên vội vàng thu liễm.

Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò của bà nói: "Nương, người không khỏe nên nghỉ ngơi, đừng ra gió tránh cảm lạnh."

"Khụ khụ, tên nhãi con ngươi hôm nay biết lo cho thân già của nương cơ à!"

Liễu Thi Tình lúc này có vẻ rất yếu, bà liên tục ho khan, cơ thể như không đứng vững.

Phạm Xuyên thấy vậy chợt nhớ ra, kiếp trước cũng chính đêm nay bà ra đi mãi mãi.

Trong nhà cha mất sớm, chỉ còn có mẹ và ta nương tựa sống qua ngày, kiếp trước khi bà ra đi, lúc đó ta đau đớn khôn cùng, gần như suy sụp, người thân duy nhất cũng rời ta mà đi.

Ta cô đơn, lạc lõng giữa thế gian, gần hai năm mất phương hướng và sa sút, rơi vào trạng thái khốn cùng, giống như một phế vật không hơn không kém.

Đến khi nhận ra trạng thái nhếch nhác của bản thân thì cũng đã muộn, các đồng bạn đã đi trước mấy năm.