Theo Triệu Song Lê bước vào khách sạn, Lý Tân Hạ chọn một góc khuất rồi lặng lẽ ngồi xuống, âm thầm chờ món ăn được dọn lên. Dù sao thì trong mắt người khác, cô cũng chỉ là một người nhạt nhẽo, không thể hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này, vậy chi bằng cứ yên lặng ngồi một mình, ít ra cũng không phá hỏng cuộc vui của người khác.
Trong một tràng xôn xao kinh ngạc, Lý Tân Hạ nhìn theo ánh mắt của đám đông, cuối cùng cũng được tận mắt thấy nhân vật lớn trong lời của Triệu Song Lê, Lệ Hành Vân.
Bộ vest đen đặc trưng, tóc vuốt ngược gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất áp đảo khiến ai cũng nín thở. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh như thể sự xuất hiện của anh là trung tâm của cả căn phòng. Ánh hào quang ấy mạnh đến mức người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám tùy tiện đến gần.
Nhưng… ai có thể nói cho cô biết được, tại sao Tổng giám đốc Lệ đang ngồi ngay tại bàn cô lại trông giống hệt bạn trai cô?
Lý Tân Hạ theo phản xạ lập tức quay mặt đi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, hết mở rồi lại tắt ứng dụng WeChat, trong lòng rối như tơ vò.
Chẳng lẽ Lệ Tiểu Vân có anh trai sinh đôi?
Hay là… Lệ Tiểu Vân thật ra là con nhà giàu giả nghèo như trong phim thần tượng, đóng kịch để lừa cô?
Lý Tân Hạ nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt nhưng lại mang một thân phận hoàn toàn khác, chỉ cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ như truyện viễn tưởng.
Tại bàn tiệc, ánh mắt Lệ Hành Vân nhìn cô lạnh lùng xen lẫn khinh bỉ, anh mở miệng hỏi:
“Cô Lý, quen tôi à? Người khác đều sợ tôi nên ngồi tránh ra xa, chỉ có cô là không sợ.”
Lý Tân Hạ: “…”
Đảo mắt nhìn quanh, mới phát hiện trên bàn này chỉ có hai người họ.
Cầu cứu ai đó với! Cô lúc này chỉ muốn chui ngay xuống gầm bàn!
Ban nãy còn mải lo nghĩ tại sao người này lại giống hệt Lệ Tiểu Vân, cô hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Đáng lẽ cô phải sớm phát hiện ra tình hình không ổn mà tìm cớ chuồn đi nơi khác. Giờ đây cô chỉ muốn đào hố chôn mình cho đỡ xấu hổ.
Nhưng bàn này rõ ràng nằm khuất ở một góc hẻo lánh, không phải bàn chính, cũng chẳng phải chỗ dễ thấy, tại sao anh ta lại chọn ngồi ở đây?
Việc của những người phi thường thì người thường như cô sao hiểu nổi. Cô chỉ biết rõ một điều, người đàn ông trước mặt không phải người mà cô có thể dây vào, tốt nhất là phải cư xử lễ phép, khéo léo lấy lòng một chút.