Cùng lúc đó, trong đầu Chu Lạc Du vang lên một giọng nói máy móc xa lạ.
【Tiểu tu la tràng đã hoàn thành, nhiệm vụ thành công, phần thưởng: mười triệu nhân dân tệ.】
Chiếc điện thoại thông minh cà giật của cậu lập tức vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cậu vội vàng mở ra xem, trên màn hình hiện lên một khoản tiền chuyển vào tài khoản.
Tròn trĩnh mười triệu!
Lần đầu tiên trong đời Chu Lạc Du thấy nhiều tiền như thế, cậu âm thầm véo mạnh vào tay mình, đau thật. Cậu dán mắt vào dòng tên công ty chuyển tiền, lo lắng hỏi: “Tự dưng có số tiền lớn như vậy đổ vào tài khoản, không ai điều tra nguồn gốc tiền à? Lỡ như bị gọi lên làm việc thì sao?”
【Mọi thông tin đều đã được xử lý hoàn hảo, sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.】
Hôm nay ra ngoài, Chu Lạc Du có mang theo thẻ ngân hàng, cậu lập tức đến chi nhánh gần đó kiểm tra lại tài khoản, vừa đếm đi đếm lại con số hiển thị, vừa ngày càng yêu thích cái màn hình bé xíu kia.
【Gần đây có trung tâm thương mại, đi mua cái điện thoại mới đi.】
Cậu nhanh chóng đến trung tâm thương mại, chọn ngay mẫu điện thoại mới nhất, phiên bản cao cấp nhất. Cảm giác cầm trên tay đúng là khác biệt hoàn toàn, vừa cầm đã không muốn buông.
Nhân viên bán hàng lịch sự hỏi: “Anh có muốn chúng tôi giúp chuyển dữ liệu và tin nhắn sang máy mới không ạ?”
【Từ chối đi, tôi sẽ giúp cậu chuyển.】
Chu Lạc Du lắc đầu, trả tiền xong là rời đi ngay.
Dữ liệu trong điện thoại cũ cũng chẳng có gì quan trọng, không cần phiền phức như thế.
Có tiền trong tay, buổi tối cậu chơi lớn, gọi taxi về nhà. Ghế ngồi êm hơn xe buýt nhiều, không đông đúc chen chúc, lại chẳng phải dừng liên tục dọc đường, tiết kiệm được khối thời gian.
Về đến nhà, Chu Lạc Du thấy nhà tối om, không có ai ở nhà. Cậu thay giày rồi đi vào phòng khách, bật đèn, đèn nháy vài lần mới chịu sáng ổn định.
“Sao không có ai vậy?”
【Đợi chút, để tôi kiểm tra.】
Khoảng mười giây sau.
【Họ đến trường thăm em gái cậu rồi.】
Em gái của Chu Lạc Du đang học năm nhất đại học, học xa nhà. Ba mẹ cậu thỉnh thoảng sẽ đến trường thăm con gái.
Cậu ừ một tiếng, bụng cũng bắt đầu réo lên, liền gọi một phần đồ ăn ngoài thật thịnh soạn để tự thưởng cho mình.
Trong lúc đợi đồ ăn, cậu trò chuyện với 008: “Tôi tính mua một căn nhà.”
Nhà cũ của cậu nằm trong một khu tập thể xuống cấp, ở tầng bảy mà lại không có thang máy, đèn hành lang hư không ai sửa, bảo vệ thì cũng chẳng ra gì. Dù là nhà ba phòng một phòng khách, nhưng mỗi phòng đều chật chội, mỗi lần có khách tới chơi dịp lễ Tết là chẳng đủ chỗ ngồi.
Có tiền rồi, tất nhiên muốn đổi sang một căn tử tế hơn.
【Cũng được. Phòng cậu nhỏ tới mức chỉ đủ đặt cái giường với cái tủ, nhìn là thấy ngột ngạt. Với số tiền hiện có, cậu hoàn toàn đủ mua đứt một căn hộ lớn, đầy đủ tiện nghi, thiết kế hiện đại.】
Chu Lạc Du ngập ngừng: “Nếu tôi thật sự mua nhà, thì phải giải thích với ba mẹ thế nào đây?”
【Cậu cứ nói mình mua nhà là được rồi, họ sẽ không nghi ngờ gì đâu.】
“Tại sao?”
【Tới lúc đó cậu sẽ hiểu.】
Ăn tối xong, Chu Lạc Du quay về phòng, mày mò nghịch chiếc điện thoại mới. Cậu hỏi 008: “Lần sau tu la trường là khi nào?”
【Tuần sau sẽ có một lần tiểu tu la tràng nữa.】
Cậu vừa bóc gói khoai tây chiên vừa chậm rãi ăn, tưởng tượng đến cảnh sau này được tự do vơ sạch tất cả đồ ăn vặt trong trung tâm thương mại mà không cần nhìn giá, lòng càng thêm rạo rực, khóe môi không kiềm được mà cong lên: “Thế còn đại tu la tràng?”
【Đại tu la trường sẽ diễn ra trong nửa tháng tới. Hôm đó nhân vật chính sẽ quay về thành phố S, cả ba nam chính đều đến sân bay đón, là một màn chính diện đυ.ng độ, cậu phải thể hiện thật tốt, không được phép có sai sót!】
Chu Lạc Du lập tức háo hức mong chờ.
Ngày hôm sau.
Chu Lạc Du đến khu căn hộ mà 008 đã chọn lọc sẵn.
Cậu chi tiền một lần mua đứt căn hộ lớn hơn 200 mét vuông, thiết kế sang trọng, trị giá hơn sáu triệu. Hành lang sạch sẽ sáng sủa, khu dân cư không cho xe lạ vào, hệ thống an ninh hiện đại vượt trội hơn hẳn khu nhà cũ.
Nhờ có 008 hỗ trợ, mọi thủ tục mua bán được giải quyết nhanh chóng. Ngay trong ngày, cậu đã nhận được cả chìa khóa lẫn giấy chứng nhận sở hữu, không một ai nghi ngờ điều gì.
【Tôi đã giúp cậu mở điện, nước, gas luôn rồi, chi phí sẽ tự động trừ vào tài khoản.】
Chu Lạc Du cầm giấy tờ nhà bước ra ngoài, cảm giác chân không chạm đất, như đang mơ vậy—chỉ vỏn vẹn hai ngày, cậu đã mua điện thoại mới, lại còn mua cả nhà.
Mọi thứ thật đến khó tin. Không lẽ ngày mai tỉnh dậy, giấc mơ sẽ tan biến?
Về đến nhà thì vừa đúng giờ cơm tối, cậu một mình ngồi một bên bàn ăn, uống một ngụm nước, hít sâu một hơi rồi nghiêm túc kể chuyện mua nhà với ba mẹ.
Ngoài dự đoán, ba mẹ cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên hay nghi ngờ, ngược lại còn bình thản gật đầu, vui vẻ đón nhận tin mừng.
Chu Lạc Du sửng sốt: “Sao họ phản ứng kỳ vậy?”
【Ngay khi cậu mua nhà, thế giới đã tự động cập nhật lại bối cảnh cho cậu. Trong ký ức của ba mẹ cậu, đây là thành quả mà cậu đạt được nhờ nỗ lực làm việc.】
Cậu hiếm khi im lặng như thế. Dù sao thì, cậu vốn bị sa thải vì năng lực quá kém, đến giờ còn chưa dám nói thật với ba mẹ.
Vậy mà chỉ nhờ mua một căn nhà, toàn bộ quá khứ của cậu đã bị viết lại.
【Mỗi lần cậu nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ, thế giới sẽ tự động thêm vào người cậu những thiết lập và thân phận mới. Không chỉ ba mẹ, mà cả họ hàng, bạn bè quen biết đều mặc định cậu đã thành công.】
Chu Lạc Du ăn xong, vội vàng chui vào phòng, đôi mắt long lanh như nước, nụ cười trên môi không sao che giấu nổi sự sung sướиɠ: “Vậy thì… tôi khác gì nhân vật chính nữa?”
【Chỉ cần cậu không đυ.ng chạm đến nhân vật chính hoặc các nhân vật phụ, thì giữa đám người qua đường, cậu chính là kẻ giống nhân vật chính nhất!】
Chu Lạc Du ôm gối, lăn một vòng trên giường, sung sướиɠ đến mức không ngủ được.