“Không sao, đừng nản lòng, hổ Siberia không dễ dàng như vậy…”
Giọng Shearman chợt ngưng lại, rồi mới nhận ra Chung Cảnh Thư vừa nói gì. Nụ cười chuyên nghiệp trên môi anh suýt nữa thì không giữ được. “Cậu gặp được hổ Siberia rồi sao?”
Shearman làm tổ trưởng bao lâu nay, câu hỏi đầu tiên trong các cuộc gọi video đều giống nhau, và câu trả lời nhận được cũng đều thống nhất là “chưa”.
Anh thậm chí đã dự đoán trước câu trả lời và chuẩn bị sẵn quy trình an ủi tiếp theo. Kết quả là Chung Cảnh Thư lại nói mình đã gặp được hổ Siberia?
Chung Cảnh Thư giải thích: “Đúng vậy, là một chú hổ con, khoảng một hai tháng tuổi.”
Shearman: “?”
Xác suất gặp được hổ trưởng thành đã cực thấp, biết bao nhiêu người đã dùng đủ loại thiết bị để tìm kiếm vị trí của hổ Siberia, sau bao nhiêu nỗ lực, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng mới tìm được, dù lần đó không thể mang hổ Siberia về nhưng cũng là một bước đột phá không nhỏ.
Kết quả là Chung Cảnh Thư vừa hạ cánh ngày đầu tiên đã gặp được hổ Siberia.
Mà lại còn là hổ con!
So với hổ lớn, hổ con hiển nhiên ít nguy hiểm hơn.
Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận, Shearman nhắc nhở: “Chú ý những con hổ trưởng thành xung quanh hổ con. Nói chung, chúng sẽ không rời xa con mình quá đâu.”
Chung Cảnh Thư nói: “Tôi hiểu rồi.”
Chú hổ con đó hẳn là đã gặp phải chuyện gì đó, Chung Cảnh Thư không rõ tình hình cụ thể nên cũng không nói với Shearman.
Ngược lại, Shearman sau khi nhắc nhở anh chú ý an toàn thì không biết nên nói gì thêm.
Vừa hạ cánh đã gặp được hổ Siberia con, đây là loại may mắn thần tiên gì vậy.
Dẫn dắt nhiều nhóm như vậy, có thể nói, Chung Cảnh Thư là người có tiến độ nhanh nhất.
Đang nói chuyện, cảnh báo nhiệt của lều trại lại sáng lên.
Là đồ vật do bộ phận của mình cung cấp, Shearman đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra, anh lập tức nói: “Có động vật tới, cẩn thận.”
Chung Cảnh Thư nhìn bóng dáng miếng thịt tươi trên chiếc bàn nhỏ dựng bên ngoài lều, trong đầu hiện lên hình ảnh chú hổ con lông xù dựng đứng, bất giác cong khóe môi: “Không sao đâu, là chú hổ con đó.”
Mùi máu tươi của thịt để bên ngoài sẽ hấp dẫn động vật ăn thịt. Lúc dựng lều, Chung Cảnh Thư đã mở tất cả các thiết bị cảnh báo, một khi có mãnh thú đến gần, anh sẽ rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Cũng may là không dụ tới những con vật khác, vẫn là chú hổ con ban nãy.
Shearman dừng một chút, nghe giọng nói bên kia rõ ràng đã hạ thấp xuống, đoán rằng Chung Cảnh Thư sợ tiếng động làm kinh động chú hổ con đang ăn vụng bên ngoài.
Anh ho nhẹ một tiếng, cũng hạ giọng nói: “Cậu cứ bận việc trước đi. Trong quá trình làm nhiệm vụ nếu gặp phải vấn đề gì đều có thể liên hệ với tôi, tôi luôn trực tuyến để hỗ trợ cậu.”
Đây là ý muốn kết thúc cuộc gọi.
Chung Cảnh Thư gật đầu: “Được, vất vả cho anh rồi.”
Shearman: “Nghỉ ngơi sớm nhé.”
Sau khi cúp máy, Shearman lập tức đưa số hiệu của Chung Cảnh Thư lên vị trí đầu tiên, cần quan sát trọng điểm!
Tiểu hổ vẫn không ở lại ăn, tha miếng thịt rồi đi mất.
Chung Cảnh Thư tính toán lượng thức ăn, hai miếng thịt này đủ cho tiểu hổ ăn no mà còn dư.
Trước khi đi ngủ, anh ra ngoài đổ đầy nước vào chậu bên cạnh chỗ để thịt, lúc này mới quay vào nghỉ ngơi.
Mặc dù ngủ khá muộn.
Nhưng Chung Cảnh Thư vẫn thức dậy từ sớm tinh mơ. Trong lòng cứ nghĩ mãi về chuyện của tiểu hổ, cơn buồn ngủ cũng vơi đi vài phần.
Lúc ra ngoài rửa mặt, anh liếc nhìn vạch nước, vẫn là mực nước từ lúc anh thêm vào tối qua, tiểu hổ vẫn chưa tới.