Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính văn phòng tổng giám đốc, để lại những vệt sáng loang lổ trên hai thân thể đang quấn lấy nhau.
Tóc tai Thẩm Khuynh rối bời, cô nằm trên mặt bàn lạnh lẽo, vòng eo mảnh khảnh bị người đàn ông nhấc lên một cách đầy khuất nhục.
Tư thế này khiến cô vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Chỉ vì chiếc điện thoại đặt ngay trên ngực cô vẫn đang trong trạng thái cuộc gọi, bên trong truyền ra giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ.
“A Sâm, anh đã hứa sẽ đi dạo phố với em chiều nay mà, đừng nuốt lời đấy nhé.”
Bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh trắng ngần, lần theo đường cong quyến rũ trượt xuống nơi sâu kín.
Thẩm Khuynh không nhịn được khẽ run lên, nhưng lại bị nụ hôn thoáng qua của anh ngăn lại tiếng rên sắp trào ra ở cuống họng.
“Không đâu.”
Cố Sâm dịu dàng trả lời người phụ nữ trong điện thoại, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn với Thẩm Khuynh.
Anh siết mạnh lấy eo cô, khiến cô đau đến mức giật nảy người, chiếc điện thoại rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng động.
“A Sâm?” Giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại vang lên nghi hoặc: “Anh sao vậy?”
“Không có gì.”
Cố Sâm đứng thẳng người, nhặt điện thoại lên: “Thư ký Thẩm dạo này làm việc hơi cẩu thả, đến cả điện thoại của anh cũng không cầm vững.”
“Thư ký Thẩm cầm điện thoại của anh? Khi anh đang nói chuyện với vị hôn thê của mình sao?”
Thẩm Khuynh nghe thấy người phụ nữ cố ý nhấn mạnh ba chữ “vị hôn thê”, hàm răng cắn chặt môi dưới, vị đắng lan đầy trên đầu lưỡi.
Thời Hàm Nghiên là vị hôn thê của Cố Sâm, cũng là bạch nguyệt quang trong lòng anh suốt nhiều năm qua.
Cô ta đã từng mất tích trong nhiều năm, gần đây mới quay lại bên cạnh Cố Sâm.
Còn Thẩm Khuynh chỉ là thư ký của Cố sâm, và cũng là người thế thân trên giường của anh.
Ba năm trước, các dự án của nhà họ Thẩm liên tiếp gặp trục trặc, cha cô bị xuất huyết não thành người thực vật, anh trai Thẩm Trầm còn bị vu oan vào tù, Thẩm thị mất trụ cột, suýt phá sản.
Tất cả gánh nặng đè lên vai cô.
Đến bước đường cùng, Thẩm Khuynh nhớ đến Cố Sâm, nghe nói anh có một bạch nguyệt quang yêu mà không có được, mà cô lại có vẻ ngoài rất giống người đó.
Cô tận dụng điểm đó, cầu xin Cố Sâm giúp đỡ Thẩm thị. Cố Sâm đồng ý, nhưng điều kiện là cô phải lên giường với anh.
Có lẽ vì chấp niệm, cũng có thể vì quá yêu thích, Cố Sâm không chỉ ra tay cứu vãn Thẩm thị, mà còn giúp Thẩm Trầm rửa oan ra tù.
Sau đó, Thẩm Khuynh ở lại bên cạnh anh với thân phận thế thân, cho đến hiện tại.
Trước khung cửa sổ sát đất rộng lớn, Thẩm Khuynh nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trên mặt kính, lúc này đã đỏ ửng đến mức không cần lời nào để diễn tả.
Cô quay đầu đi, không dám nhìn sự hoang đường giữa cô và Cố Sâm lúc này.
Đúng lúc Thẩm Khuynh tưởng Thời Hàm Nghiên sắp nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Cố Sâm, thì Thời Hàm Nghiên dịu dàng nói: “Chắc bây giờ anh đang bận làm việc, cầm điện thoại giúp sếp cũng là việc mà thư ký nên làm. Chỉ là điện thoại rơi một chút thôi, A Sâm, anh cũng đừng nghiêm khắc với thư ký Thẩm quá.”
Thật là thấu hiểu lòng người.
Thẩm Khuynh thầm nghĩ.
“Thư ký Thẩm, vất vả rồi, cảm ơn cô đã chăm sóc A Sâm nhà tôi.” Thời Hàm Nghiên cất cao giọng, trực tiếp nói chuyện với cô.
Lúc này Thẩm Khuynh đang bị Cố Sâm tiếp tục vuốt ve và xâm chiếm, không ngờ lại bị gọi tên đột ngột.
Cô chạm mắt với Cố Sâm, do dự một chút, gom hết sức lực còn lại trong người, cố giữ bình tĩnh đáp: “Cô Thời, đây là việc tôi nên làm, cảm ơn cô đã quan tâm.”
“Thư ký Thẩm bị bệnh sao? Giọng nghe có vẻ…”
“Anh còn có việc phải làm.” Cố Sâm ngắt lời Thời Hàm Nghiên, nhưng giọng điệu lại không mang chút mất kiên nhẫn nào: “Tới lúc đó anh sẽ đến đón em.”
Cơ thể Thẩm Khuynh run rẩy dữ dội.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội lấy tay bịt miệng, sợ phát ra một chút âm thanh.
Để người phụ nữ bên kia điện thoại nghe thấy.
Nhưng người đàn ông phía sau như cố ý, không ngừng dày vò, vuốt ve từng chút một.
Khiến cô suýt nữa bật ra tiếng.
May mà Thời Hàm Nghiên đang chìm trong niềm vui, không phát hiện điều gì bất thường, cô ta nói bằng giọng điệu đầy hân hoan: “Quyết định vậy nhé!”
Ngay khoảnh khắc điện thoại ngắt kết nối, tiếng rêи ɾỉ mềm mại thoát ra, như mưa xuân lất phất, ngứa ngáy mà tê dại.
Anh đè lên người cô, tán tỉnh qua điện thoại với vị hôn thê, cảm giác nhục nhã và xấu hổ cuộn trào trong lòng Thẩm Khuynh. Cô cắn chặt răng: “Cố Sâm, anh điên rồi…”
Trên mặt kính phản chiếu tấm lưng trần cường tráng của người đàn ông, đôi mắt lạnh lẽo hiếm khi lộ ra cảm xúc. Anh chăm chú nhìn cô gái dưới thân, thưởng thức gương mặt tràn ngập vẻ động tình và hoảng loạn của cô.
“Khi em bò lên giường tôi để cầu xin, không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao?” Cố Sâm cố ý trêu chọc, đứng thẳng người dậy.
Đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Khuynh rưng rưng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt trắng mịn của cô.
Vừa vặn rơi vào miệng.
Cực kỳ đắng chát.
Ba năm qua, Thẩm Khuynh che giấu bản tính thật của mình để lấy lòng Cố Sâm, mô phỏng tất cả mọi thứ thuộc về bạch nguyệt quang, luôn ngoan ngoãn, dịu dàng.
Cô tự nhủ, Cố Sâm đã giúp cô, anh coi cô là thế thân để đòi hỏi cũng là điều đương nhiên, chỉ là một cuộc trao đổi ngang giá mà thôi.
Nhưng không may, trong quá trình đó, cô lại dần yêu anh.
Ba năm nay, Thẩm Khuynh làm việc không quản ngày đêm, đàm phán với khách hàng, chạy dự án, làm rất nhiều việc vượt ngoài bổn phận của một thư ký, mong có thể đem lại thêm thành tích cho tập đoàn Cố thị, xem như là sự đền đáp với Cố Sâm.
Vì quá liều mình, cơ thể Thẩm Khuynh sinh ra không ít bệnh tật. Cố Sâm tuy nhìn thấy nhưng chưa bao giờ ngăn cản cô.
Thẩm Khuynh nghĩ, đợi đến khi cô trả hết ân tình cho Cố Sâm, cô sẽ tỏ tình với anh, mong quan hệ giữa họ sẽ không còn là kim chủ và thế thân, mà là một tình yêu bình đẳng và bình thường.
Nhưng Thời Hàm Nghiên đã trở lại, toàn bộ sự chú ý của Cố Sâm lập tức quay về phía cô ta.
Thẩm Khuynh cuối cùng đã xác định, cô vĩnh viễn không thể thay thế người trong lòng của Cố Sâm.
"Đừng phân tâm."
Cố Sâm xoay mặt cô lại, động tác chẳng hề nhẹ nhàng, lực vừa phải nhưng không dịu dàng, đối với phản ứng dưới thân vô cùng hài lòng.
Mãi đến khi luồng ấm nóng truyền vào cơ thể cô, anh mới rút ra.
Thẩm Khuynh kiệt sức ngã nhào xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đỏ lặng lẽ phản chiếu trên mặt gạch trơn bóng, làn da lộ ra bên ngoài phủ đầy dấu hôn.
Còn Cố Sâm thì đã đứng trước bàn làm việc, âu phục chỉnh tề, nghiêm cẩn đến từng chi tiết.
Như thể chuyện hoan ái vừa rồi chẳng liên quan gì đến anh.
Thẩm Khuynh cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu khắp người, hiểu chuyện đi vào phòng thay đồ lấy bộ âu phục dự phòng cho Cố Sâm.
Cố Sâm đã tắm xong, ngồi trên ghế giám đốc, châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói, đôi mắt thâm sâu khó đoán nhìn về phía cô.
Thẩm Khuynh bất giác rùng mình.
Cố Sâm thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nhìn cô.
Thẩm Khuynh vẫn luôn ngoan ngoãn, dịu dàng như mọi khi, hai người trên giường cũng vô cùng ăn ý.
Anh rất hài lòng, giọng điệu mang theo chút ban ơn: “Nhà họ Thẩm có thầu một lô đất dự án ở phía nam thành phố, khỏi cần đấu thầu nữa.”
Thẩm Khuynh sững sờ, kinh ngạc nhìn Cố Sâm.
Lô đất phía nam ít nhất cũng trị giá hai trăm triệu.
Cố Sâm trước nay rất rộng rãi với cô, nhưng lần này ra tay lớn đến vậy là có ý gì?
“Tổng giám đốc Cố, chuyện này là?”
Cố Sâm nhìn vẻ ngỡ ngàng trong mắt cô cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nâng cằm cô lên: “Thưởng cho em.”
Là phần thưởng sau khi cô phục vụ anh trên giường.
Cố Sâm luôn hào phóng với cô, nhưng một lô đất dự án lại còn có vốn đầu tư từ chính phủ, đúng là quá mức.
Thẩm Khuynh không đáp, chỉ nói: “Cứ xem kết quả đấu thầu đã.”
Cô biết, nếu không có sự can thiệp của Cố Sâm, khả năng nhà họ Thẩm thắng thầu gần như bằng không.
“Nghe lời chút, sau này còn được nhiều hơn.” Giọng Cố Sâm trầm thấp.
Thẩm Khuynh ngẩng đầu, trong sự kinh ngạc xen lẫn vẻ nghi hoặc.
Sau này?
Hai người họ còn có sau này?
Cô chợt bật cười, đôi mắt long lanh ánh nước, quyến rũ vô hạn, không hề phản kháng, chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Cảm ơn tổng giám đốc Cố.”
Nhận được câu trả lời đó, môi mỏng của Cố Sâm khẽ nhếch lên, đôi mắt đen sâu hun hút, vẻ khinh thường hiện rõ trên nét mặt.
Cố Sâm còn có việc, căn dặn mấy câu rồi xoay người rời đi.
Thẩm Khuynh nhìn tài liệu trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đúng lúc đó, chiếc tivi treo trên tường phát tin tức mới nhất, một bóng người lướt qua khiến cô phải liếc nhìn.
Cô cầm điều khiển, bật âm lượng lên.
[Tiểu thư Thời Hàm Nghiên của tập đoàn Thực Đường và Cố Sâm của tập đoàn Cố thị tổ chức hôn lễ thế kỷ, hào môn liên hôn, hóa ra là thanh mai trúc mã? Tình yêu phim truyền hình bước ra đời thật!]
Cô bật cười, nhưng tiếng cười mang theo nỗi bất lực.
Chẳng trách.
Chỉ một lô đất dự án thôi, cô đã phải tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân trên giường của anh, người phụ nữ trong bóng tối chẳng thể lộ mặt.
Bỗng nhiên, cảm giác cuộn trào dâng lên trong dạ dày.
Thẩm Khuynh vịn vào bồn rửa, nôn khan.
Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, môi đã trắng bệch.
Chỉ cảm thấy ba năm qua, cô vẫn chưa nhìn rõ bản chất của Cố Sâm.
Sắp cưới bạch nguyệt quang rồi, mà vẫn không chịu buông tha cho kẻ thế thân là cô.
Cô chỉnh lại lớp trang điểm trước gương, sau khi xong, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương.
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng vô cùng kiên định: "Vị trí thế thân này, tôi không làm nữa!”