Chương 4
Sau khi Kiều Hân ngồi ở bên cạnh anh, Kiều Bùi chỉ xuống một cái hộp nhỏ chỗ mép giường, nói: "Bên trong có quà của em."Kiều Hân hưng phấn 'A' một tiếng, cô đoán anh sẽ mang món quà nhỏ về tặng cho cô.
Mỗi lần Kiều Bùi trở về cũng sẽ mang cho cô các loại đồ chơi nhỏ thú vị.
Kiều Hân biết công việc anh rất nhiều, lúc trở về nhà có thể nhớ tới cô, thậm chí còn vì cô chuẩn bị một phần quà nhỏ, cho dù là mang về cho cô một sấp khăn giấy, Kiều Hân cũng sẽ vui đến không ngậm miệng được.
Kiều Hân lập tức mở hộp quà đó ra, sau đó cô liền phát hiện bên trong là một hộp chocolate được tạo hình khác nhau.
Kiều Hân đã sớm không còn thích đồ ngọt, nhưng bởi vì là anh mang về, Kiều Hân lập tức cầm một viên lên ăn.
Không biết có phải là do anh mang về hay không, đã ăn rất nhiều loại chocolate rồi, nhưng Kiều Hân lại cảm thấy chocolate này ăn cực ngon.
Ăn đến mắt cô đều nheo lại một chỗ.
Sau khi ăn thêm hai viên, Kiều Hân nhớ tới anh, vội nâng hộp lên hỏi anh: "Anh cũng ăn một viên đi, ăn rất ngon."
Kiều Bùi lắc đầu một cái, vươn tay lau đôi môi của Kiều Hân.
Kiều Hân ngẩn người một chút, liền cảm giác thời gian ngón tay anh để trên môi mình có chút dài.
Chỉ là Kiều Hân rất nhanh liền nghĩ đến, chắc vì vừa rồi cô ăn chocolate nên bị dính trên môi. Cô không ăn chocolate nữa, vội khép hộp lại, chuẩn bị mang về từ từ thưởng thức.
Chỉ là sau khi khép hộp, Kiều Bùi cũng không có ý để cho cô lập tức rời đi, ngược lại là một bộ dáng chờ cô nói chuyện.
Kiều Hân biết tính khí của anh, hơn phân nửa là gần đây anh có chút buồn bực, muốn nghe cô nói chuyện một chút.
Kiều Hân liền nói ra những tin đồn thú vị mà mình nghe được gần đây.
Cũng vì sự dạy dỗ mấy năm nay của Kiều Bùi đối với cô, chỉ cần thời điểm Kiều Hân ở trước mặt anh, sẽ theo bản năng nói ra những chuyện mà mình nghĩ tới
Rất nhanh không riêng gì những tin đồn thú vị kia, Kiều Hân còn không nhịn được báo cáo luôn tình trạng gần đây của mình, "Khóa học vẫn là như vậy, dù sao chỉ cần chăm chỉ là có thể học giỏi, ngược lại lớp em đã có rất nhiều người đi ra ngoài thực tập, dù sao học kỳ này chỉ là nộp luận văn . . . . . ."
Chỉ là người tới cái tuổi này, cho dù quen cuộc sống trạch đến mấy, cũng khó tránh khỏi sẽ có một chút xíu xúc động, muốn đi ra nhìn thử thế giới khác, đi cảm thụ cuộc sống khác.
Hiện tại Kiều Hân cũng có chút xúc động.
Cô mang theo mong đợi nói qua: "Anh, em tham khảo kế hoạch nghề nghiệp tương lai của các bạn trong lớp, hệ trung văn này của em chỗ nào cũng cần, có thể làm ở tòa soạn báo, còn có thể làm nhân viên công vụ soạn thảo văn bản cho người ta. Nhưng em nghĩ rồi, em phát hiện em rất thích giảng bài cho người ta. . . . . . Anh còn nhớ rõ lúc em còn nhỏ sẽ xếp búp bê thành một hàng rồi giảng bài cho tụi nó không? Bây giờ em nhớ lại mà vẫn cảm thấy đặc biệt thú vị. . . . . . Cho nên anh à, em thật sự thật muốn làm cô giáo. . . . . ."
Nói xong Kiều Hân còn cố ý mở to hai mắt nhìn Kiều Bùi.
Hơn nữa cô không chỉ suy nghĩ, mà cô đã mua hai quyển sách hướng dẫn phương pháp làm giáo viên.
Kiều Bùi vẫn luôn yên tĩnh nghe, đợi sau khi Kiều Hân nói xong, anh mới nhỏ giọng nói: "Không thích hợp với em."
Kiều Hân ngẩn ra, dù là biết tính khí anh khó chịu, nhưng vẫn vội vàng nói, "Nhưng, làm giáo viên rất tốt, vừa được mọi người tôn trọng, lại có nghỉ đông và nghỉ hè. . . . . . Hơn nữa em rất thích. . . . . . Anh, để cho em làm được không. . . . . ."
Kiều Bùi nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói một chữ 'ngoan'.
Kiều Hân lập tức không dám cầu xin, bởi vì đây là điềm báo Kiều Bùi không còn kiên nhẫn, nếu cô không ngừng cầu xin, đừng nói đi ra ngoài làm việc, không chừng anh sẽ trực tiếp để cho cô ở nhà đợi thôi. . . . . .
Đang lúc Kiều Hân đến thở mạnh cũng không dám, Kiều Bùi hiếm khi nhỏ giọng dỗ cô một câu: "Đã sắp xếp xong rồi, sau khi em tốt nghiệp ở lại thư viện trường học công tác."
Kiều Hân ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh.
Kiều Bùi vẫn luôn nhìn cô, lúc cô nhìn qua, anh liền giơ tay lên, đỡ gáy của cô, ấn cô đến trước mặt mình, chạm trán của mình.
Lúc này, giọng nói của Kiều Bùi không tự giác mềm mại hơn một chút, "Ngoan, nghe lời."
Bởi vì hai người dựa vào rất gần, lời kia giống như là vang lên ở bên tai Kiều Hân, hơi thở của Kiều Bùi càng thêm dán sát vào trên mặt của cô, cảm giác hơi ngứa một chút.
Chỉ là trong đầu Kiều Hân đều là chuyện thủ thư ở thư viện. . . . . .
Cô cũng không nhìn tới anh, chỉ cúi đầu nhìn hoa văn màu tối trên drap giường. . . . . . Trong đầu nghĩ loạn, công việc tiếp xúc với nhiều người nhất định là không thanh nhàn bằng công việc anh sắp xếp, nhưng. . . . . . cô rất rất muốn làm giáo viên. . . . . .
Chỉ là từ nhỏ đến lớn chuyện nào của cô không phải là do anh sắp xếp. Lại nói, anh cũng là vì muốn tốt cho cô. . . . . .
Nếu không quan tâm cô, ai cần quản cô làm cái gì.
Kiều Hân thở dài, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Em biết rồi, anh. . . . . . tất cả em đều nghe anh. . . . . ."