Diệp gia...
Diệp Hoằng Văn hỏi: "Diệp Phàm đâu rồi?"
Vương Hiểu Phỉ không khỏi nghi ngờ, Diệp Hoằng Văn trước nay luôn không thích Diệp Phàm, mỗi lần nhắc đến Diệp Phàm đều tỏ ra chán ghét, bà ta không hiểu sau khi Diệp Phàm gây ra chuyện bê bối lớn như vậy, tại sao Diệp Hoằng Văn lại đột nhiên nhắc đến hắn.
Vương Hiểu Phỉ chưa kịp lên tiếng, Diệp Ánh Lan đã nói: "Ba ba, ba hỏi đến tên phế vật đó làm gì? Hắn chơi thuốc, làm mất mặt cả nhà họ Diệp chúng ta."
Diệp Hoằng Văn đen mặt nói: "Bạn của ba nói, Diệp Phàm đang bán bùa ở gầm cầu, lừa đảo kiếm tiền!"
Sắc mặt Vương Hiểu Phỉ khẽ biến, dù sao Diệp Phàm cũng là người nhà họ Diệp, hắn ở bên ngoài lừa bịp, nhà họ Diệp gia cũng sẽ đi theo mất mặt.
Diệp Chí Trạch nói: "Ba, ba quản hắn làm gì? Ai tạo nghiệp thì người đó chịu."
Diệp Hoằng Văn do dự một chút, nhìn Diệp Ánh Lan: "Con đi đưa cho thằng nhóc đó mười vạn tệ, bảo nó an phận một chút, đừng gây chuyện, càng không được làm ra những chuyện mất mặt như vậy nữa."
Diệp Ánh Lan cảm thấy Diệp Hoằng Văn cho Diệp Phàm tiền, số tiền này cho thật uổng phí, nhưng sau đó lại cười, nói: "Vâng, dù sao anh ta cũng là anh trai con, anh ta sa đọa thành như vậy, con cũng rất buồn."
Diệp Ánh Lan nhận lấy thẻ của Diệp Hoằng Văn, thầm nghĩ: Gần đây cô mới vừa nhìn trúng một chiếc túi xách hiệu Chanel, nhưng mà hơi kẹt tiền, bây giờ có thể mua được rồi.
----------------------------------------
Diệp Phàm thu công pháp lại, hoạt động tay chân. Có Rùa Tụ Linh, hiệu quả tu luyện của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng mỗi ngày hắn chỉ cần tu luyện hai tiếng là linh khí trong cơ thể đã đạt đến trạng thái bão hòa, không thể hấp thu thêm nữa.
Diệp Phàm lấy ra mấy tờ giấy vẽ bùa, bắt đầu vẽ. Tuy bán bùa không kiếm được bao nhiêu, nhưng cứ ngồi ăn núi lở như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cho nên, nghề bán bùa này vẫn phải tiếp tục, đương nhiên, nếu như mấy ngày nữa mà vẫn không bán được, vậy thì phải nghĩ cách khác thôi.
Diệp Phàm ôm một túi gà chiên, ngồi xuống bên cạnh Viên đại sư.
"Tiểu huynh đệ, mấy ngày nay cậu không có tới!"
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Cũng mấy ngày rồi."
Viên đại sư hỏi: "Tiểu huynh đệ, một trăm vạn kia cậu tiêu nhanh như vậy sao?"
Diệp Phàm gật đầu: "Gần như là vậy." Mua linh dược quá tốn tiền, niên đại của dược liệu hơi lâu năm một chút cũng đã vài vạn, mỗi ngày Diệp Phàm chi tiền cho thuốc tắm cũng trên dưới mười vạn.
Viên đại sư nghe Diệp Phàm nói vậy, khóe miệng run rẩy một chút, thầm nghĩ: Đúng là một tên bại gia tử!
Một thiếu niên mặt mày quý khí từ trên xe Porsche đi xuống.
"Đại sư ngài có đoán mệnh không?"
Viên đại sư vuốt râu nói: "Cũng xem như là có."
"Mệnh của Tiểu huynh đệ phú quý là không cần nói, nhưng năm nay phạm vào mệnh Thái Tuế, sợ là vận số không được may mắn cho lắm!"
Thiếu niên đột nhiên mở to mắt: "Tôi quả thật gặp phải một chút phiền toái, đại sư, ngài xem phải làm sao bây giờ?"
Diệp Phàm âm thầm trợn trắng mắt, đại lục Thương Huyền từng có một nơi gọi là Thiên Cơ Tông, nghe nói vạn năm trước, tông môn này là một tông môn lớn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng bởi vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, cho nên phải chịu khổ diệt môn......
Đồn đãi rằng Thiên Cơ Tông có một vị tông chủ có thể tính ra vận mệnh của rất nhiều người, nhưng mệnh không phải có thể dễ dàng tính như vậy, thường xuyên thay người đoán mệnh sẽ tiêu hao thọ mệnh và phúc trạch của chính mình, thậm chí tại họa đến cả đời sau, cho nên rất nhiều đại sư đoán mệnh đều không dễ dàng ra tay.
Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy Viên đại sư bên cạnh là kẻ lừa đảo, nhìn vật dụng bên ngoài của người kia hắn cũng có thể tính ra được. Tiểu tử này một thân hàng hiệu, đi siêu xe, tự nhiên quý không cần nói, lại vội vội vàng vàng tới đoán mệnh, hơn phân nửa là gặp phải phiền toái. Người bình thường sẽ không nghĩ đi xem đoán mệnh, chỉ có người gặp phải phiền toái mới có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà thay đổi nguyên tắc đi nghe đoán mệnh.
Đương nhiên, Diệp Phàm còn nhìn ra một số thứ khác, bất quá, đối phương không tìm hắn, hắn cũng không thể đoạt sinh ý của Viên đại sư.
--------------------------------------------