Chương 7: Lạt Ma miếu
Editor: Phượng Vỹ
Chúng tôi dưới sự hướng dẫn của Trần Tuyết Hàn, trèo lên giữa những ụ tuyết nằm ngổn ngang. Trên bậc thang tuyết phủ rất dày, chỉ để lộ ra một con đường rất nhỏ đủ cho một người đi, bậc thang vô cùng dốc, gần như có thể coi là một đường thẳng từ trên cao xuống. tôi đem theo hai người thủ hạ, ban đầu bọn họ khăng khăng đòi đi theo tôi, lúc này đều đã hối hận chết đi được.
Đến trưa, rốt cuộc chúng tôi cũng đi tới trước cửa miếu Lạt Ma mà Trần Tuyết Hàn không ngừng lải nhải nói tới.
Trước đây tôi đã đi tham quan rất nhiều công trình kiến trúc khác nhau, kiến trúc đền miếu đủ các loại, trong số đó miếu Lạt Ma cũng không ít, nhưng kiểu kiến trúc này ở trước mắt lúc này, đúng là lần đầu tiên gặp.
Đầu tiên chính là một cái cửa miếu cực kỳ cũ nát, rất nhỏ, tấm gỗ cũng chỉ rộng bằng nửa thân người, nhưng phía sau chính là một cái sân viện nhỏ nhỏ, tuyết đã được quét sơ qua, để lộ ra rất nhiều cái cối xay bằng đá và bàn ghế đá. Ở phía cuối sân miếu, là một dãy nhà xây dựa vào vách núi, phòng ốc kéo dài một dãy không thấy được điểm cuối, có phần khá đồ sộ.
Cho dù là như vậy, tôi cũng biết, những kiểu chùa miếu này bên trong không có bao nhiêu không gian, tuy nhìn qua thì diện tích rất rộng, nhưng bởi vì xây tựa vào núi, nên kết cấu không gia bên trong cũng khá nhỏ.
Có ba vị Lạt Ma trẻ tuổi đang ngồi xung quanh cái cối đá sưởi ấm, thấy chúng tôi đi vào, cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn bao nhiêu, chỉ ngồi bất động không hỏi.
Trần Tuyết Hàn tiến lên giải thích lý do chúng tôi đi đến đây, họ toàn dùng Tạng ngữ để nói, tôi nghe không hiểu, sau đó có một Lạt Ma trong đó liền dẫn chúng tôi vào nhà.
Căn phòng có kiến trúc lớn nhất, chính là nơi cho các Lạt Ma học tập, sau nhà có một cái thang bằng gỗ, một đường hướng lên trên, chúng tôi cũng đi lên từng tầng từng tầng, cũng không rõ chúng tôi đã đi bao lâu, lướt qua bao nhiêu căn phòng, vị Lạt Ma dẫn đường phía trức mới dừng lại, tôi phát hiện cuối cùng chúng tôi cũng đã đến một căn phòng tối đen một mảng.
Trần Tuyết Hàn cùng vị Lạt Ma vô cùng kính cẩn lui xuống, ngay lúc này chỉ còn lại tôi và hai người thủ hạ, đứng ở trong một căn phòng tối đen, tôi nhìn quanh, lập tức phát hiện nơi này hình như là một gian thiền phòng, cả gian phòng tối mò chỉ có một nơi có chút ánh sáng.
Chúng tôi cẩn thận bước đến, lúc này tôi cũng đã dần thích ứng với ánh sáng bên trong, chậm rãi tôi thấy trong bóng tối có rất nhiều cái bóng mơ hồ — tất cả đều là những quyển kinh được xếp thành chồng. Tôi đi lướt qua, tiến tới nơi có ánh sáng, liền thấy đó là một cái cửa sổ.
Trên cửa sổ có rất nhiều tấm thảm lông dày che lại, nhưng thảm lông cũng đã quá cũ rồi, bị mục mát thủng rất nhiều lỗ nhỏ, ánh sáng chính là chiếu xuyên qua những lỗ thủng này.
Tôi suy nghĩ, muốn đến vén tấm thảm lông lên, để cho ánh mặt trời chiếu vào nơi này. Vừa định đưa tay vén lên, liền nghe thấy trong bóng tối phát ra tiếng người nói: "Không cần ánh sáng, đi đến đây."
Tôi bị giọng nói đó doạ cho sợ mất hồn, liền quay đầu lại nhìn, thấy ở trong góc tối, sáng lên một ánh lửa nhỏ, sau đó, chỉnh lại cho một chút ánh sáng mặt trời vào trong, ở ngay bên cạnh nơi đó, rốt cuộc tôi mới nhìn thấy được ngồi ở đó có năm vị Lạt Ma, toàn bộ dần dần sáng lên.
Năm vị Lạt Ma này nhất định là đang ở đây ngay từ đầu, bên trong quá tối nên tôi không nhìn thấy bọn họ, có lẽ đây chính là một cách tu luyện đặc biệt của họ, hình như chúng tôi đã quấy rầy bọn họ.
Tôi lại nhớ tới họ có nói "Đi đến đây", liền bước qua. Đi tới gần thì phát hiện, trong đó có vài vị Lạt Ma còn tương đối trẻ đang nhắm mắt lại, chỉ có một vị Lạt Ma khá lớn tuổi mở đôi mắt sáng ngời nhìn chúng tôi.
Chúng tôi liền đem ý đồ đến nơi này nói qua một lần, vị Lạt Ma cao tuổi này cũng nhắm hai mắt lại, nói: "Là chuyện đó, tôi vẫn còn nhớ rõ."
Tôi hơi bất ngờ một chút, tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ có biểu hiện vô cùng mạnh, nói ví dụ như, phát run nói với tôi: "Cậu..cậu..cũng biết hắn" hay vài kiểu đại loại như thế.
Thế nhưng ông ấy chỉ nhắm mắt lại, nói một câu: Là chuyện đó, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Tôi cũng không để lộ ra là mình quá chú ý chuyện này, cũng giải bộ bình tĩnh.
Không ngờ sự thật lại thần kỳ như vậy, bỗng nhiên tôi hiểu ra đôi chút, có nhiều chuyện mà mình luôn cho rằng nó vô cùng quan trọng, nhưng đối với người khác, có lẽ ngay cả một cái hà hơi cũng không bằng.
Thực sự việc này tôi có thể hiểu.
ở bên trong phòng ngủ của Lạt Ma, chúng tôi uống trà bơ mới nấu, chờ ông ấy kể lại từng chút sự việc đó. Trong phòng ngủ có đốt lò than, cực kỳ ấm áp, tôi vừa hơi hơi toát mồ hôi, vừa nghe chuyện đã trải qua trong một lần Muộn Du Bình xuất hiện của ông ấy.
Đại Lạt Ma nói vô cùng đơn giản, gần như là thuận miệng nói thôi, nhưng đối với tôi mà nói, tôi không thể tránh khỏi, cho rằng đó là manh mối quan trọng nhất trong thiên hạ.
ở trong quá trình ông ấy kể lại, có một ít chỗ ngay cả bản thân Đại Lạt Ma cũng không hiểu rõ lắm, ông ấy lại cầm ra một quyển bút ký cuộn mà kiểm tra. Sau khi ông ấy nói xong, tôi cũng tự mình cẩn thận nhìn lại nội dung bên trong quyển bút ký này. Vì thế, nội dung mà tôi có được đến từ nhiều con đường, một phần là tôi tự mình xem ở trong quyển bút ký, một số là từ Đại Lạt Ma kể lại.
Bởi vì tin tức nhiều và ngẫu nhiên, bất kể là tự thuật hay trong bút ký, trong đó lẫn lộn Tạng ngữ là ngôn ngữ địa phương, cho nên rất nhiều tình tiết đều đã được phiến diện hóa rất nhiều, trong thời điểm tôi ngồi ở đây nghe kể lại sự việc, cũng bắt đầu sắp xếp lại một chút.
Chuyện xảy ra vào năm mươi năm trước, cho đến bây giờ Đại Lạt Ma còn nhớ rõ ràng như nó đang hiển hiện ở trước mắt. Đó đã là tuần thứ ba gió tuyết vô cùng lớn, muốn xuống núi thôi đã vô cùng nguy hiểm, cho nên tất cả Lạt Ma đều tiến hành chuẩn bị cho kỳ hạn một mùa đông khổ tu.
Khi đó Đại Lạt Ma tuổi còn rất trẻ, vẫn chưa trở thành Đại Lạt Ma trong miếu, nhưng để cho tiện phân biệt, tôi gọi Đại Lạt Ma khi còn trẻ lúc đó là Lão Lạt Ma.
Dựa theo tập tục của miếu, ngày hôm đó Lão Lạt Ma quét sạch sẽ tuyết ở trước cửa miếu, và đặt ba cái lò than lớn, không để cho tuyết lại phủ lên mặt đất lần nữa. Việc làm này đã có ngay từ khi Lạt Ma miếu được xây thành, mỗi mười năm thì có một lần, tuy rằng Lão Lạt Ma cũng không biết việc làm này là có ý gì, nhưng mà, các thế hệ Đại Lạt Ma đều tuân thủ nghiêm chỉnh.
Vào giữa trưa hôm đó, vào lần thứ tư đi thêm than vào lò, Lão Lạt Ma thấy được Muộn Du Bình đang đứng ở phía trước lò than sưởi ấm.
Muộn Du Bình mặc một bộ quần áo đặc biệt kỳ lạ, hình như là một cái áo ba-đơ-xuy quân đội rất dày, nhưng hoa văn trên quần áo lại là kiểu của người Tạng, sau lưng anh ta đeo một cái túi hành lý rất lớn, nhìn qua vô cùng nặng nề.
Mới nhìn thì Muộn Du Bình vô cùng to lớn, khi đó Lão Lạt Ma đã có một cuộc đối thoại với anh ta:
Lão Lạt Ma: "Khách quý từ đâu tới đây?"
Muộn Du Bình: "Tôi từ trong núi đến."
Lão Lạt Ma: "Khách quý đi đến chỗ nào?"
Muộn Du Bình: "Đi ra bên ngoài."
Lão Lạt Ma: "Khách quý là từ thôn bên ngọn ngúi đối diện đến sao?"
Muộn Du Bình: "Không, là ở nơi sâu nhất."
Sau khi nói xong câu đó Muộn Du Bình đưa tay chỉ về một hướng, đó là vùng sâu nhất bên trong Đại Tuyết Sơn, đối với Lão Lạt Ma, đối với người Mặc Thoát mà nói, bọn họ cũng đều biết, đó là một khu vực không người, bên trong không có cái gì cả.
Mà miếu Lạt Ma và khu vực đó, không có bất kỳ con đường nào nối liền đến, chỉ có một nơi có thể gọi là vách núi mà thôi, tuy cũng không phải thực sự là vách núi, nhưng bởi vì nó có lượng tuyết phủ và độ dốc rất cao, cũng chênh lệch nhau không nhiều, độ chênh lệch chỉ khoảng hai trăm mét, cực kỳ hiểm trở, đây là nơi nguy hiểm nhất ở Lạt Ma miếu.
Sẽ không có bất kỳ ai từ nơi này đi đến cả, Lão Lạt Ma cười cười, ông ấy cho rằng ngón tay của Muộn Du Bình nhất định là chỉ sai rồi. Nhưng rất nhanh sau đó ông ấy phát hiện không đúng, bởi vì ở nơi Muộn Du Bình đang đứng, chỉ có một đôi dấu chân lẻ loi, không có bất cứ đường kéo dài nào.
Hiện tại đang ở trong thời tiết tuyết rơi rất nhiều, muốn có hiệu quả như vậy, ngoài trừ Muộn Du Bình là từ trên trời rớt xuống thôi. Hoặc có thể, thật sự là từ trên vách núi leo xuống.
Lão Lạt Ma: "Vì sao quý khách lại dừng ở trước cửa miếu chúng tôi?"
Muộn Du Bình: "Nơi này ấm áp, tôi đến sưởi ấm một chút, sẽ lập tức đi ngay."
Muộn Du Bình chỉ chỉ vào lò than, Lão Lạt Ma bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ quái. Tập tục ở ngôi miếu này rất kỳ lạ, là cứ mỗi mười năm, đều phải để ba lò than lớn ở trước của miếu, chẳng lẽ là vì, nếu có người đi ngan qua, sẽ có nơi để sưởi ấm?
Hoặc có thể nói, có người hy vọng người đi qua cửa ngôi miếu Lạt Ma này, sẽ vì ba bếp lò này mà dừng lại?
Sau khi ngôi miếu này được xây xong, thì đã có quy tắc này, ông ấy vẫn cảm thấy cái quy tắc vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ người xây dựng ngôi miếu này, thật lâu trước đây đã dự đoán được tình huống này sẽ xảy ra từ trước, cho nên đã định ra quy tắc này?
Lão Lạt Ma nhìn Muộn Du Bình, hai người không nói gì nhìn nhau một lúc, ông ấy cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Bên trong càng ấm áp hơn, quý khách có muốn vào trong nghỉ ngơi một lát không, uống một chén trà bơ rồi hẵng đi."
Lão Lạt Ma vốn là khách sáo hỏi một chút, Muộn Du Bình lại không hề khách khí, trực tiếp gật đầu nói: "Được."
Vì thế Lão Lạt Ma thuận theo đưa Muộn Du Bình đi vào trong miếu Lạt Ma.
Với tư cách là chủ nhân, hơn nữa đã lâu không có khách ghé thăm, tự nhiên ông ấy phải làm một người chủ địa phương tận tình một phen. Mời Muộn Du Bình làm ấm thân thể, sau khi uống bơ trà, ông ấy liền đưa Muộn Du Bình đi lại thăm thú các nơi ở trong miếu.
Cũng chính lúc này, Lão Lạt Ma không rõ là cố ý hay vô tình , luôn luôn muốn hỏi Muộn Du Bình một vài vấn đề, mà kỳ quái là, Muộn Du Bình cũng không hề giấu diếm, anh ấy nhiều lần nhấn mạnh nói rằng mình là từ sâu bên trong Tuyết Sơn đi đến, trong lời nói, không nhìn ra một chút dấu hiệu nào là đang nói dối hay giấu diếm gì cả.
Tuy rằng khi đó Lão Lạt Ma còn trẻ tuổi, nhưng dù gì cũng đã từng tu luyện qua, lòng hiếu kỳ đối với cuộc sống, luôn có một sự khống chế rất đặc biệt, ông ấy cũng không có tiếp tục hỏi nữa.
(Đáng lẽ sau chuyện này, nhiều nhất Muộn Du Bình cũng chỉ ở lại ngủ một đêm rồi sẽ rời đi ngay. Sau khi Muộn Du Bình rời đi, cuộc sống của Lão Lạt Ma cũng sẽ trở về quỹ đạo vốn có.)