Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 5: Chiều chuộng

Edit: Tiểu Màn Thầu

Nhìn thấy ba ánh mắt kia đồng loạt đặt trên người mình còn dần trở nên quái lạ ——

Thiên Chi lập tức giải thích, đưa bàn tay lên, xoè năm ngón tay ra, quơ quơ trước mặt ba người. Đường Thu Thu nhìn chằm chằm động tác của Thiên Chi không chớp mắt, sắc mặt càng thêm hoảng sợ, nói cũng lắp bắp, giọng nói run rẩy, “Năm ……50???”

Thư Hoà ngồi bên cạnh nghe Đường Thu Thu nói lắp bắp, có hơi tức giận, “50 gì chứ, cậu đang nói bậy cái gì vậy?”

Vừa dứt lời, cô ấy trả lời rất chắc chắn, “Theo tớ thấy! Ý cậu ấy ám chỉ vị kia có khuôn mặt nhỏ như bàn tay.”

Sắc mặt hai người còn lại càng thêm vi diệu, vẫn là Bùi Anh phản ứng đầu tiên, hỏi thẳng Thiên Chi, “Lớn hơn năm tuổi?”

“Đúng vậy, lớn hơn tớ năm tuổi.” Cuối cùng cũng có người đoán đúng, trong lòng Thiên Chi có hơi cảm động.

“Vậy là tốt rồi.” Nghe thấy đáp án từ trong miệng Thiên Chi, Thư Hoà nói tiếp —— “Lớn hơn cậu năm tuổi cũng không tính là quá lớn, như vậy chứng tỏ người nọ thành thục trầm ổn, hẳn là sẽ rất biết cách chiều chuộng cậu đúng không?”

Chiều chuộng?

Thư Hoà nói xong Thiên Chi không có bất kì phản ứng gì, ngược lại cô thầm nghĩ, từ khi gặp lại nhau đến bây giờ ——

Thực sự Thiên Chi không biết bộ dạng “Chiều chuộng” của Tống Kỳ Thâm là như thế nào.

*

Từ sau khi vội vàng rời khỏi nhà họ Tống, gần cả một tháng trời anh không xuất hiện, quả thực giống như lời anh từng nói, một là dần dần tiến vào cuộc sống của đối phương, hai là không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.

Thiên Chi không gặp lại Tống Kỳ Thâm, bởi vì công việc của anh quá bận rộn. Nhưng thỉnh thoảng nếu việc gì đó quan trọng hay thời điểm cần thiết, Tống Kỳ Thâm sẽ bảo trợ lý của mình liên lạc với Thiên Chi.

Chủ yếu là bàn bạc chuyện dọn nhà và mua đồ dùng sinh hoạt.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều liên quan đến việc kết hôn, trong đó bao gồm cả chuyện cô chuyển đến chỗ ở của anh.

Nói đến việc chuyển nhà, tất nhiên Thiên Chi sẽ đồng ý, hiện giờ nhà họ Thiên chẳng có người ở, còn về nhà họ Tần cô không nghĩ ở lâu dài. Như vậy cũng tốt, cô vẫn sẽ tiếp tục sống trong ký túc xá, chuyện này rất ổn, thực ra không có điểm nào thay đổi cả.

Điều đáng nhắc tới chính là, hiện giờ ba mẹ Thiên vẫn bận rộn như cũ, không thể phân thân, cũng không lo lắng gì đến việc tương lai sau này, bình tĩnh đến mức dường như người sắp kết hôn không phải con gái của bọn họ.

Nếu nói trước đó hai người bọn họ ở bên ngoài bôn ba giống như một chiếc siêu xe chạy trên đường, thì giờ phút này lại thong thả như một chiếc thuyền trên biển khơi, cứ đi theo hướng gió, năng lực tự giác rất cao, hoàn toàn không cần người khác thúc giục, cũng không để người khác đề cập đến.

Cho dù có thúc giục hay đề cập, thì 90% đều vô dụng.

Chỉ là bề ngoại nhìn bọn họ vẫn là một cặp vợ chồng ân ái, nhưng tình cảm bên trong đã sớm nguội lạnh.

Người trong giới ai cũng biết chuyện này, nhưng chỉ có Thiên Chi, dường như không nghe thấy chút tin tức gì, cũng không hay biết gì cả như thường lệ mỗi tuần về nhà một lần. Chẳng qua bên trong nhà họ Thiên vẫn tối đen như mực, giống như một căn nhà bị bỏ hoang.

*

Lại đến cuối tuần, Thiên Chi không đi đến nhà họ Tần mà sẽ đi đến Nam Uyển, xem điều kiện địa lý ở nơi đó như thế nào.

Theo như lời Tống Kỳ Thâm giải thích, đây cũng xem như là tập thích nghi với việc sống chung trước khi kết hôn.

Khi nghe thấy cụm từ “Sống chung trước khi kết hôn” này, Thiên Chi còn dành cả một khoảng thời gian lên mạng tìm hiểu, đại khái chính là sống chung trước hôn nhân sẽ giúp tình cảm vợ chồng hoà hợp hơn, có thể hiểu biết về lối sống và cách sinh hoạt của đối phương, sau đó sẽ xem xét cuối cùng bọn họ có thích hợp tiến tới hôn nhân hay không.

Chỉ là tình huống của hai người bọn họ, tuy nhìn giống vậy, nhưng cũng không giống như vậy.

Cho dù muốn hay không muốn cũng phải sống cùng nhau ——

Tống Kỳ Thâm đã sắp xếp thời gian dẫn Thiên Chi đi đăng ký kết hôn, chỉ cần tính toán ổn thỏa mọi chuyện thì có thể tiến hành.

Bọn họ chưa tính đến chuyện mua một căn hộ chung cư mới ở trong thành phố, trước tiên cứ để cô sống ở Nam Uyển.

Nam Uyển là khu dành cho giới nhà giàu của thành phố Ngân, một căn biệt thự ở đây giá rất cao, phong cách kiến trúc độc đáo, hơn phân nửa những căn nhà ở nơi này được xây theo dạng biệt thự, chạy lên một chút, sẽ nhìn thấy một căn biệt thư nằm gần chân núi, bao quanh là một rừng trúc.

Cửa chính của mỗi căn biệt thự, đều hướng về phía đường lớn, có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh không bỏ sót bất cứ điểm nào.

Tống Kỳ Thâm đã phân phó trợ lý Hạ đưa Thiên Chi đến Nam Uyển, anh còn chu đáo chuẩn bị cho cô một thứ ——

Chính là bản đồ.

Loại bản đồ này giống như một cái máy tính bảng với đầy đủ chức năng, có thể quan sát mọi nơi, đề phòng lạc đường.

Ngoại trừ điểm này Thiên Chi còn có thể lý giải rằng, đây chính là một cái máy giám sát, quả thực khiến cô sợ ngây người.

“Ai cũng có thể giám sát nơi này? Ngay cả mọi ngóc ngách trong nhà ….. Đều không bỏ sót?” Thiên Chi nghĩ đến cuộc sống sinh hoạt sau này của mình, nếu mọi sinh hoạt đều nằm dưới sự giám sát của camera, trong đầu cô lập tức sinh ra một ý niệm kháng cự.

Có lẽ giọng điệu của Thiên Chi quá bất ngờ, sau khi trợ lý Hạ nghe xong, đưa tay đẩy gọng kính.

“Quả thực cái này giống như một máy camera giám sát, nhưng chỉ ở phạm vi từ khu vực phòng khách đến nhà bếp, đương nhiên cũng có vài nơi không cần phải giám sát, mục đích của việc này chỉ vì để bảo vệ an toàn cho chủ nhà mà thôi.”

Trên mặt trợ lý Hạ không chút có biểu tình gì, giọng điệu lạnh nhạt.

Anh ta nhìn dáng vẻ lo lắng của Thiên Chi, dừng một lúc, còn bổ sung thêm một câu, “Còn về vấn đề sinh hoạt vợ chồng đêm khuya, phu nhân yên tâm, trong phòng ngủ không lắp camera, cho nên sẽ không lo đến việc bị người khác nhìn thấy.”

Trợ lý Hạ cảm thấy bản thân mình nên phá lệ giải thích rõ một chút, “Xin phu nhân đừng quá lo lắng.”

……….?

Cái gì mà sinh hoạt?

Cái gì mà sinh hoạt vợ chồng vào buổi tối???

Trong đầu Thiên Chi bắt đầu rối loạn.

Thoạt nhìn bề ngoài của trợ lý Hạ khá nghiêm túc, nhưng không ngờ trong đầu lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy!

Mắt thấy trợ lý Hạ muốn giải thích thêm, Thiên Chi vội chuyển đề tài, nói mình muốn tham quan mọi nơi trong nhà.

Trước khi Tống Kỳ Thâm chưa xuất ngoại đã muốn dọn ra ngoài sống, anh trực tiếp mua một căn biệt thự lớn gần chân núi Nam Uyển, biệt thự có bốn tầng, nóc nhà trông khá cũ kỹ, về những căn phòng khác, có lẽ mới vừa được tu bổ lại không bao lâu.

Mới vừa trở về nước, anh chỉ sinh hoạt ở một tầng, hiện giờ suy nghĩ đến việc sau này Thiên Chi dọn vào đây, anh dứt khoát bảo người trang trí lại căn biệt thự theo sở thích của cô.

Ý tứ này của anh chính là, mọi thứ ở đây đều giao cho cô toàn quyền xử lý.

Tuy rằng nói để cho cô an bài mọi thứ, nhưng về căn phòng tân hôn đã sớm được trang trí lại, mọi thứ đều chuẩn bị chu toàn.

Ngay chỗ ngã rẽ gần cầu thang xoắn ốc có một căn phòng, đây là căn phòng tân hôn của bọn họ.

Giường ngủ phong cách Châu Âu, với bộ chăn nệm nhung màu đỏ thẫm, thoạt nhìn có chút vui mắt.

Tiến lên một bước, xuất hiện trong tầm mắt, chính là tấm màn treo giường màu hồng.

Vốn dĩ da mặt Thiên Chi rất mỏng, khi nhìn thấy tấm màn màu hồng tươi sáng này, khuôn mặt cô bất chợt ửng đỏ.

Cô không còn tâm trí quan tâm trợ lý Hạ nói gì nữa.

“Bịch” một tiếng.

Trái tim đập càng ngày càng nhanh.

Mặt cô đỏ như một trái cà chua nhỏ.

Âm thầm quan sát xung quanh một vòng, trợ lý Hạ cảm thấy bản thân mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ, anh ta không mấy chú ý đến sắc mặt của Thiên Chi, mở miệng gọi cô hai tiếng.

“Phu nhân.”

“……Dạ.” Thiên Chi khó khăn lắm mới hoàn hồn lại.

“Phu nhân?”

“Anh đừng gọi em là phu nhân, anh có thể gọi em là Chi Chi.”

Trong hai ngày qua, Thiên Chi thường nói chuyện với trợ lý Hạ,

xem như là đã quen biết với nhau.

Hơn nữa cô vẫn còn trẻ tuổi, lại bị người khác gọi là phu nhân, không tài nào thích ứng kịp.

Trợ lý Hạ nghe xong, vội gật đầu, “Vâng, phu nhân.”

“……”

“Đêm nay nếu không có chuyện gì quan trọng, mong phu nhân đừng quay trở về.”

“Vì sao?” Thiên Chi bước đến sô pha trong phòng khách tầng một, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nắng chiều nhuộm khắp nơi, trông thật vui mắt. Hiện giờ đã xế chiều.

“Gần đây tổng giám đốc luôn bận rộn công việc, cho nên thường xuyên phải ngủ lại công ty, đêm nay ngài ấy sẽ quay trở về.” Trợ lý Hạ thông báo lịch trình của Tống Kỳ Thâm.

Lần này Tống Kỳ Thâm trở về nước tính toán muốn đặt một bàn đạp ở đây, anh vừa rót vốn vào Tống thị, song song đó còn xác nhập nguồn vốn từ công ty con đặt ở phố Wall, chính thức tiếp quản công ty.

Trước đó bận rộn với việc xã giao, sau lại đến việc thống kê số liệu vừa được bàn giao đến, mấy ngày qua luôn phải làm việc đến khuya.

Hiện giờ anh không thể dừng công việc, nhưng anh vẫn cố ý sắp xếp thời gian trở về đây.

“Nhưng trước đó anh ấy không nói với em chuyện này.” Thiên Chi nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía trợ lý Hạ.

Trợ lý Hạ khá bất ngờ, Tống Kỳ Thâm dường như vừa mới đưa ra quyết định muốn trở về đây.

Dựa theo lịch trình công tác, Tống Kỳ Thâm phải bận ít nhất hai ngày nữa.

“Việc này, có lẽ vì Tống tổng bận trăm công ngàn việc, cho nên muốn quay về nhà nghỉ ngơi một chút.”

Giọng điệu của trợ lý Hạ không mang theo bất cứ tình cảm nào, nhưng Thiên Chi vẫn nghe thấy được ẩn trong lời nói đó có chút nịnh nọt.

“Được rồi, em sẽ chờ anh ấy, nhưng sau khi gặp mặt xong, em phải quay trở về. Trợ lý Hạ, một lúc nữa anh hãy đưa em về nhé.”

“Vâng.”

*

Trời dần chuyển tối, Tống Kỳ Thâm mang một thân khí lạnh bước vào nhà.

Nghe thấy có tiếng động ở huyền quan, Thiên Chi đang ngồi trên sô pha, chợt ngẩng đầu nhìn qua.

Bóng dáng cao gầy kia hình như có chút phản ứng, cũng nhìn về bên này. Hai người đã lâu rồi không gặp nhau, lúc này bốn mắt nhìn nhau, Thiên Chi mới cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Tống Kỳ Thâm không nhìn lâu, trực tiếp đi về phía đó, “ Đang đợi anh à?”

“Vâng.” Thiên Chi gật đầu.

Chàng trai thấy thế, sắc mặt mệt mỏi dần thả lỏng hơn.

Anh ngồi vào vị trí bên cạnh Thiên Chi, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, chăm chú ngắm nhìn.

Bàn tay to lớn của Tống Kỳ Thâm, chạm vào có hơi lạnh lẽo, còn có chút mềm mại.

Lòng bàn tay ấm áp bao bọc bàn tay cô, một cảm giác tê dại xuất hiện, từng đầu ngón tay như có luồng điện chạy qua.

“Mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?” Dứt lời, anh ngã người dựa lên sô pha, thân thể nghiêng về một bên, hướng đến phía cô.

Giọng điệu của anh bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng bàn tay nhỏ của Thiên Chi vẫn bị anh nắm chặt, hơi thở của anh gần trong gang tấc, cô còn có thể ngửi thấy hương vị thanh mát sạch sẽ trên người anh.

Quả thực cô không có chút tiền đồ nào, cũng không dám kháng cự, cứ ngồi ngây ngốc như vậy, ngắm nhìn sườn mặt nghiêng của anh.

“Sao không trả lời?” Dường như Tống Kỳ Thâm phát hiện điều gì đó, lập tức nghiêng đầu qua.

“Ồ, vẫn ổn.”

Thiên Chi vừa dứt lời, cánh cửa của biệt thự lại một lần nửa được mở ra.

Không biết trợ lý Hạ đến từ bao giờ, còn dẫn theo hai người đàn ông nữa.

Hai người đàn ông này mặc tây trang thẳng thóm, trên tay còn đeo bao tay.

Bọn họ yên lặng bước vào phòng khách, sau đó giống như làm ảo thuật, biến ra nhiều hộp quà được đóng gói tỉ mỉ.

Mỗi hộp quà với những màu sắc khác nhau, còn có một cái logo nhỏ màu vàng đồng khắc trên thân hộp, bên trên được thắt nơ bướm, nhìn khá sang trọng, bề ngoài trông thật phô trương.

“Thực hiện lời hứa.” Đuôi chân mày Tống Kỳ Thâm khẽ nhướng lên, đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay của cô gái nhỏ.

Giây tiếp theo ——

Tất cả chiếc hộp đồng loạt được mở ra.

“……”

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Không ít không nhiều, vừa vặn bảy cái túi xách.