Đến lúc này vẫn hoàn toàn
không
thấy người bên ngoài đến quấy rầy, A Nguyên biết Tam công chúa lần này chỉ muốn thân cận với người trong nhà
một
chút, trong lòng cảm động vì tâm ý này, nàng cẩn thận lấy từ trong lòng ra
một
cái hà bao
nhỏ, kim cương bên trong lóe lên hào quang, nàng đếm đếm rồi lấy
một
cái đưa cho A Dung, ba cái khác đặt
trên
tay ba biểu tỷ
nói, "Đây là cống phẩm của
một
tiểu quốc phương Bắc, hoàng bá phụ thấy ta thích nên thưởng hết cho ta, nay ta tặng lại cho các biểu tỷ làm đồ chơi ."
Nàng lần đầu tiên thấy kim cương ở thời đại này, bộ dáng rất là hiếm lạ, vì là cống phẩm nên cũng
không
có nhiều, hoàng thượng thấy nàng thích liền cho nàng hết. Nàng xưa nay
không
bao giờ ăn mảnh luôn chia
một
nữa cho ngũ công chúa, bây giờ cũng
không
còn lại bao nhiêu, cho vài người thân cận còn lại bỏ vào khố phòng
nhỏcủa mình, khi
không
có chuyện gì lấy ra nhìn cũng thấy vui vẻ, thấy A Dung cầm kim cương
không
nói
gì cả nàng bĩu môi
nói
"Đây là cho dì ,
không
phải đưa cho ngươi." Thành Dương bá phu nhân và Túc vương phi thân như tỷ muội, từ khi A Nguyên có thểnói
chuyện, luôn gọi là dì.
Thấy nàng còn nhớ đến mẫu thân của mình, A Dung mỉm cười cất viên kim cương vào người xong nghiêng đầu cười
nói
"Muốn ta cảm tạ công chúa như thế nào?"
Tiểu tử này bộ dáng đẹp như vậy, A Nguyên cảm thấy nhìn
một
chút tim trong lòng
đãđập liên hồi, hừ
một
tiếng
nói, "Đây là tâm ý của ta đối với dì, mới
không
cần ngươi cảm tạ!" Thấy ba nữ tử khác đều lộ ra biểu tình mới lạ, nàng có chút thất vọng
nói"Đáng tiếc, chính là quá ít , bằng
không
để hết lại cùng
một
chỗ, sáng ngời trong suốt mới đẹp mắt."
"Đồ tốt như vậy, chỉ
một
cái thôi
đã
hiếm thấy." Tề Thiện liền mỉm cười
nói.
A Nguyên thấy gương mặt Tề Thiện ôn hòa, chẳng biết tại sao lại luôn cảm thấy khi đối mặt với vị biểu tỷ này giống như khi đối mặt với lục dì vậy, cảm giác khẩn trươngkhông
dám nghịch ngợm chút nào, chỉ đàng hoàng lấy tay vuốt bụng
nói
"Biểu tỷ thích là tốt rồi."
Thấy nàng thành
thật
như vậy, Phượng khanh cũng thấy kinh ngạc, cúi đầu cười với Tề Thiện
nói, " tiểu thiên ma tinh này ngày cả hoàng bá phụ cũng
không
chế trụ được , lại chỉ nghe lời ngươi
nói."
"Đây là do A Nguyên thân cận với ta, đúng
không?" Tề Thiện nghiêng đầu cười hỏi.
A Nguyên cười lấy lòng hai tiếng, sau nhìn gương mặt Tề Thiện ôn nhuận cảm thấy thập phần thương cảm.
Nàng còn nghe lời biểu tỷ như vậy, ngày sau nếu là Phượng Minh
thật
sự
hoàn thành tâm nguyện, cưới biểu tỷ vào cửa, nàng làm sao còn có thể khi dễ tứ hoàng huynh đây?
Nghĩ tới
không
thể khi dễ tứ hoàng huynh, A Nguyên
thật
sự
cảm thấy rất phiền muộn, ở trong ngực A Dung thở dài thở ngắn , A Dung nghe thấy được cúi đầu hỏi, "Có chuyện gì
không
thể
nói
sao?"
"Mới
không
cần
nói
với ngươi!" A Nguyên cảm thấy mình
không
bị A Dung đoán được tâm
sự, chiếm thượng phong nên đắc ý cười hai tiếng, Cách đó
không
xa, Tam công chúa mang theo 2 muội muội tiến tới, A Nguyên vội tới nghênh đón, Tam công chúa cười
nói, "Có các tiểu thư khác ở đây, đều là người thân cận ta an bài hóng mát trong định giữa hồ, xem ca múa lại mát mẻ thanh nhã, các muội muội cảm thấy thế nào?" Nàng nhìn Phượng khanh và A Dung tiếp tục cười
nói
"Ta có mời tứ hoàng đệ, chỉ làhiện
nay
hắn
còn chưa tới, trong khi chờ
hắn, các ngươi có muốn uống chút rượukhông?"
"Tứ hoàng huynh còn chưa tới?" Phượng khanh kinh ngạc
nói
" Thành vương phủ của Tứ hoàng huynh ở gần nhà hoàng tỷ sao lúc này còn chưa tới?" Khi hai vị hoàng tử phân phong, tam hoàng tử được
một
chữ "Thuận", Phượng Minh lại được chữ "Thành", ai được hoàng thượng
yêu
thích vừa nhìn là hiểu ngay. Ít nhất là A Nguyên cảm thấy, kỳ
thật
tại trong lòng hoàng thượng đức hạnh của các nhi tử là cái gì
hắn
luôn
rõ
ràng thấu đáo chẳng qua là lười so đo mà thôi, tam hoàng tử Phượng đồng tlà Thuận vương, ý tứ của hoàng thượng rất dễ hiểu —— đàng hoàng
một
chút coi, đừng nhảy nhót nữa!
Chỉ là nhìn Phượng đồng vẫn luôn tung tăng
rõ
ràng
không
hiểu khổ tâm của hoàng thượng, còn cố gắng khiêu chiến lão cha vốn là thần kinh
không
được ổn định .
So với Phượng đồng làm bộ làm tịch, A Nguyên càng thích Phượng Minh cứng đầu , ánh mắt rơi vào người Tề Thiện rồi che miệng cười xấu xa
nói
"Tứ hoàng huynh nhất định là
đang
bận rộn!" Những người ít nhiều biết tâm ý của Phượng Minh như Ngũ công chúa cũng rúc vào bên mình cười trộm,
nhỏ
giọng
nói
"nói
không
chừng,
hiện
tạiđang
ôm rất nhiều quần áo,
không
biết mặc bộ nào mới có thể đẹp trai khí khái hơn."nói
xong , 2 nữ hài nhi cùng tinh tế nở nụ cười, Tam công chúa nghi ngờ nhìn qua "Hai nha đầu này lại điên rồi phải
không?"
"A Nguyên và Phúc Thọ từ
nhỏ
đã
luôn có thể tìm niềm vui cho mình." Phượng khanh thấy A Nguyên và ngũ công chúa đều ôm cánh tay
hắn
không
buông,
trên
mặt lộ ramột
cái nụ cười ấm áp đến.
A Nguyên vừa
nói
giỡn với Ngũ công chúa, vừa xem biểu tình của Tứ công chúa, thấy khuôn mặt nàng giãn ra còn mơ hồ có bộ dáng khoái hoạt sáng sủa, hiển nhiên là Tam công chúa
đã
khuyên được Tứ ngũ công, nàng
không
muốn nhiều lời làm Tứ công chúa khó chịu, chỉ thả tay Phượng khanh rồi tò mò hỏi Tam công chúa "Tam hoàng tỷ mời những ai?" Trong kinh nữ hài nhi huân quý
không
ít, nhưng là có thể xem như là bằng hữu tốt lại
không
nhiều, Tam công chúa tuy rằng ôn hòa, nhưng mà nay Nhị công chúa
đã
sớm thất sủng, nàng mới là công chúa đứng đầu trong hoàng gia, ánh mắt nay cũng rất cao.
" Vài vị
cô
nương của nhà Định quốc công còn có……, " thấy Ngũ công chúa nghe các biểu tỷ của mình tới,
trên
mặt lộ ra vẻ vui mừng, Tam công chúa tiếp tục cười
nói, "Còn có các
cô
nương của Thành Dương bá phủ, tiểu thư của An quốc công bị bệnhkhông
có tới, tuy người
không
quá đông nhưng cũng coi như náo nhiệt."
A Nguyên nao nao, theo bản năng nhìn lại A Dung, thấy
hắn
tươi cười
không
có nửa phần khó chịu, chẳng biết tại sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu nhưng chỉ bỉu môinói, "trong Thành Dương bá phủ ta chỉ biết
một
người , những người khác
đi
theo
thậtlà da mặt dày!" Nàng vốn tôn quý lại được hoàng thượng sủng ái, càng thêm
khôngkiêng nể gì, ở kinh thành trừ bỏ trưởng bối có thể quản thúc được nàng, đối với người bên ngoài
không
hề chừa chút khẩu đức, lúc này che miệng cười
nói, " Đỉnh đạc tới cửa như vậy, là mong chờ được người khác nhìn thấy mình tồn tại sao?"
Nàng khắc bạc , là đích nữ của tam phòng Thành Dương bá phủ.
phu nhân Thành Dương bá là trưởng bối A Nguyên thân cận nhất, bị
một
em dâu khinh thường, A Nguyên
đã
sớm cảm thấy thái thái của tam phòng làm người khác ghê tởm
không
chịu được. Nay Thành Dương bá phủ chỉ có 2 nữ hài nhi, nhị phòng và tam phòng đều có
một, nữ hài nhi nhị phòng rất kính
yêu
Thành Dương bá phu nhân , điều này
không
có gì để
nói. Nhưng mà tam phòng luôn theo mẹ ruột của mình, bày ra bộ dáng tự xưng thanh cao, luôn ngạo mạn làm A Nguyên rất chán ghét, nếu
không
phải Thành Dương bá phủ vẫn chưa phân gia, nếu
không
sợ Thành Dương bá phu nhân khó xử, nàng
hiện
tại liền bảo tiểu nha đầu kia cút
đi!
A Dung nhìn A Nguyên vì mình bất bình,
nhỏ
giọng hỏi, "Đây là tại vì mẫu thân tức giận?"
"Dì lấy ơn báo oán được nhưng ta
không
được." Tam phòng ngạo mạn như vậy, nếu A Nguyên là Thành Dương bá phu nhân, sớm
đã
đuổi
một
đôi mẫu nữ ra khỏi phủ, mắtkhông
thấy tâm
không
phiền, Thành Dương bá phu nhân lại chỉ
không
nhìn,
khôngtranh,không
biện.
"Đây mới là chỗ lợi hại của mẫu thân ." A Dung liền sờ sờ đầu
nhỏ
của A Nguyên ôn hòa
nói.
Tam phòng như vậy, kỳ
thật
vẫn chưa chân chính ảnh hưởng đến lợi ích của Thành Dương bá phu nhân, bởi vậy mẫu thân
hắn
cũng theo nàng ở trong phủ ép buộc. Tóm lại kết quả là vợ chồng bất hoà, cha mẹ chồng chán ghét, trong kinh cũng tràn đầy tin đồn về tam thẩm của
hắn. Về phần đường muội kia, ở bên ngoài cũng có bộ dáng cao ngạo, hẹp hòi như vậy, nhân duyên ngày sau chỉ sợ cũng
không
cao được.
A Dung cười có thâm ý
nói
"Miễn sao
không
làm ngươi chịu ủy khuất là được."
"Có quan hệ gì tới ta?" A Nguyên
không
giải thích được, đột nhiên chột dạ
một
chút nhìn A Dung nghĩ chẳng lẽ hư A Dung đoán được mình muốn chọn
một
trong hai đệ đệ ngốc của
hắn
để gả tới? Bất quá mấy năm nay, nàng phát
hiện, 2 đệ đệ của A Dung quá hàm hậu, đích thực
không
phải là đồ ăn của nàng , nàng
đã
tiếc hận
đã
lâu rồi, lúc này liền ra vẻ trầm ổn giương cái bụng nhỏ nghiêm túc xoay người
nói, "Bản cungkhông
ở nơi này tốn hơi thừa lời với ngươi ! Vẫn là xem ca múa quan trọng hơn!" Vừa quay đầu, A Nguyên nhìn thấy cách đó
không
xa Phượng Minh lén lén lút lút trốn ở phía sau cây nhìn lén người khác, ánh mắt của A Nguyên trợn tròn .
Đường huynh, sao lại giống kẻ trộm gà vậy chứ? !