Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 1

- Lâm Vũ Quỳnh, thật hết nói nổi em, hết đi học muộn, trèo cổng, quậy phá lung tung, còn bày trò trêu trọc thầy cô giáo và các bạn, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ phải đau đầu với những học sinh như em đâu, em có phải là con gái không thế...

- ...Oáp...

Rầm... - Em nghĩ là tôi đùa với em à?

- Không ạ, thưa thầy. Tại hôm qua em ngủ muộn thế nên có hơi buồn ngủ một tí, cái miệng chết tiệt này chẳng chịu nghe lời gì cả, em xin lỗi, thầy cứ ""kêu""...á nhầm...thầy cứ chỉ bảo em tiếp đi ạ. He he

- LÂM...VŨ...QUỲNH!!!

*****

Tự bạch.

Họ và tên: Lâm Vũ Quỳnh.

Tuổi: 18 / Giới tính: nữ

Tính cách: hiếu thắng, cố chấp.

Đặc điểm nhận dạng: chiều cao 1m66, nặng 47 kg, mái tóc ngắn kiểu Vic ấn tượng, khi cười lộ ra cái răng khểnh cực kute.

Sở thích + sở trường: quậy phá.

Thành tích đáng tự hào: là gương mặt không bao giờ thiếu trong tất cả các trò quậy phá.

*****

- Phù, cuối cùng cũng xong. - Tôi ngồi phịch xuống chỗ ngồi của mình, thở phào nhẹ nhõm.

- Tội nghiệp quá ha, bị ngồi nghe giảng đạo suất 1 giờ liền. - Con Hà ngồi cạnh tôi thở dài, le lưỡi lắc đầu.

- Bực mình ghê. Cái ông thầy giám thị đó đàn ông gì đâu mà hệt như đàn bà, có mấy cái nội quy vớ vẩn mà cứ lảm nha lảm nhảm nghe muốn rụng tai. Còn bắt tao ngồi chưng tai nên nghe bài ca con cá suất 1 giờ đồng hồ. Hừ, tình hình này tao phải nghĩ cách phá ông thầy đó một trận đã đời mới được. - Tôi đập bàn cái rầm, mặt nhăn nhó hệt như khỉ ăn phải ớt.

- Mày lại định bày trò gì nữa đây.

- Để xem...

""Đại ca gọi, đại ca gọi, đại ca gọi...""

- Alo, con chào mẹ. - Tôi áp máy lên tai của mình, nói với giọng ngoan ngoãn hết sức có thể.

Xin đính chính, cái nhạc chuông này tôi cài đặt riêng cho số điện thoại của mẹ, cực độc luôn. Tiện thể xin nhắc, trên cái thế giới này, ma quỷ tôi không sợ, quái vật cũng chẳng là gì, người duy nhất tôi sợ đó là...mama yêu quý của tôi.

- Lâm Vũ Quỳnh, thầy giáo vừa mới gọi điện cho mẹ, con lại bày trò quậy phá nữa. - Mẹ tôi hét lên trong điện thoại khiến tôi giật mình, nhanh chóng đưa chiếc máy ra xa khỏi tai của mình tránh tình trạng tai bị ""lão hóa"" sớm hơn bình thường.

- Con có làm gì quá đáng đâu, con chỉ bỏ một con rắn làm bằng cao su vào cặp xách của cô giáo thôi mà. - Tôi phụng phịu, giọng nói năn nỉ ngọt xớt đến tôi cũng phải nổi da gà.

Mà cũng đúng, tôi chẳng làm gì quá đáng cả, có mỗi một con rắn giả vậy mà khi nhìn thấy, bà cô đó hét tướng lên, liền sau đó ""ngất trên giàn quất"". Ai cho bà đó dám kiểm tra bài cũ Vũ Quỳnh này chứ. Hừ, bất tỉnh nhân sự cũng đáng.

- #@$&*%%&%>@!$&&*...- Đầu dây bên kia vang lên cái giọng chát chúa "quen thuộc"" giống như trống đánh vào tai.

Mẹ tôi luôn thế, một người mẹ quan tâm con một cách cực kì quá đáng. Ai đời lại nghi, tôi là đứa con gái 18 tuổi đầu rồi mà tới cả hiệu của đôi dép cũng phải thông báo cho mẹ biết mới nực cười không cơ chứ, nói nhiều, quát nhiều, chửi nhiều là sở trường của mẹ.

Nhưng, một khi, mẹ tôi đã khoắc trên mình một bộ đồ thời trang, đôi chân diện một đôi dép cao gót,và ngẩng đầu bước từng bước trang nhã trên sàn catwalk,mẹ tôi lại cực kì tỏa sáng. Bất ngờ đúng không, nhưng mẹ tôi là một hoa hậu nổi tiếng mang trong mình dòng máu Italia đấy.

Những lúc thế này, tôi chỉ cầu mong cho có cái tên nhà báo săn tin nào đó quay lén được cái cảnh mẹ đang ngoắc rộng miệng chửi rủa tôi rồi tung tin lên báo chí, hình tượng lẫn công việc mà mẹ gầy dựng bao nhiêu năm công sức sẽ sụp đổ trong chốc lát. Èo ơi, sao tôi ác thế nhỉ, dám rủa xả cả mẹ mình...đồ con hư. Nhưng còn hơn là căng tai ra mà chịu tra tấn dã man về cái đức tính ngoan hiền đảm đang, hay đại loại cái gì giống như thế của người phụ nữ, mà tôi đã là phụ nữ đâu chứ, tôi mới là con gái thôi mà, hic. Cũng may, mẹ tôi vì bận công việc nên ở xa tôi, nếu không thì...nghĩ đến đó, đầu tôi quay vòng vòng chóng mặt.

- Tiền chi tiêu tháng này của con bị trừ 20%.

Tút...tút...tút...

Tôi chưa kịp cất lên cái giọng đau thương để năn nỉ, cầu xin mẹ tha lỗi cho mình thì những tiếng kêu tút tút ngân dài khó chịu vang lên bên tai tôi khiến tôi muốn đập nát cái điện thoại cho bõ tức.

Nhưng đấy chỉ là ""muốn"" còn thực sự, tôi cũng tiếc cái điện thoại lắm chứ, mặc dù rằng cái điện thoại này tôi dùng được vài năm rồi, bàn phím nhấn hàng thế kỉ mới hiện lên chữ, mà người bị bố mẹ quản lí chi tiêu từng li từng tí một như tôi làm sao có khả năng mua nổi cái mới đâu. Hơn thế nữa tiền hàng tháng lúc nào cũng bị trừ không ít thì nhiều tùy theo tội tôi phạm. Mà các bạn biết đấy, tôi là cái đứa phá phách đến mức nào, mẹ tôi lại muôn đời dùng chiêu cũ đó chính là trừ tiền trong tài khoản mới tức chứ. Hơn thế nữa lần này là 20%, 20% đấy, không ít đâu nhé. Vị chi là mấy ngày cuối cùng trong tháng tôi phải bầu bạn với mì gói mất thôi.

Sao mẹ tôi ác vậy trời.

- Hừ, cái ông thầy chết tiệt đó, ông sẽ phải trả giá đắt cho cái tội dẻo mỏ hơn đàn bà của mình.- Tôi gằn từng chữ một cách nặng nề, hai tay nắm chặt lại hình nắm đấm, người gồng lên, đập tay xuống bàn với một lực không hề nhỏ.

- Mày định bao giờ tiến hành kế hoạch vậy. - Hà hỏi tôi.

- Ngày mai.

- Không được đâu nhé.

- ???

- Vì mai là Valentine. Bộ mày định phá luôn cái ngày thầy hạnh phúc bên người yêu à?

Nói mới nhớ, mai là valentine, ngày dành cho những cặp đôi yêu nhau. Mà theo như thông tin chính xác thì ông thầy giám thị của tôi mới có 26 tuổi và đang trong tình trạng hẹn hò.

""Hẹn hò...""

Bất giác cái đầu thông minh của tôi sáng lên, đôi môi nở nụ cười đểu cáng. Lâm Vũ Quỳnh ơi là Lâm Vũ Quỳnh, tao cảm thấy hạnh phúc thay cho thế giới vì có những người thông minh như mày.

- Mày nghĩ gì mà cười như con khùng vậy.

- Có trò chơi rồi, vui lắm đấy nhé, há há...