Xe của Tɧẩʍ ɖυyên dừng lại, liền thấy một tài xế mặc lễ phục từ trên xe xuống, đi tới cửa sau, nhẹ nhàng mở cửa, liền nhìn thấy một ông lão tóc đen, tráng kiện, mặc vest rất chỉnh tề bước ra ngoài.
Tóc ông được chải gọn gàng, bộ âu phục màu xanh đậm và đôi giày da sáng bóng, trên cổ áo có một đóa phỉ thúy tử kinh nơ, tay cầm một cây gậy làm bằng trầm hương, khiến ông ta cả người có vẻ cực có khí thế.
Vương gia cũng mời giới truyền thông trong tiệc đính hôn, nhưng họ được một số hãng truyền thông lớn chỉ định nên lúc này nhìn thấy mười mấy hai mươi phóng viên chĩa súng dài súng ngắn vào Tɧẩʍ ɖυyên, liền nổ tung.
Tɧẩʍ ɖυyên đứng một hồi, ngay tại mọi người cho rằng ông muốn cách bước về phía trước, lại phát hiện ông bỗng nhiên xoay người, vươn tay phải hướng tới trong xe, nghiêng người vào trong xe.
Còn có người!
Nhận thức này khiến mọi người sửng sốt .
Vợ của Tɧẩʍ ɖυyên đã qua đời ba năm trước, kể từ đó, Tɧẩʍ ɖυyên liền rất ít tham gia yến tiệc, và cho dù có tham gia, ông cũng sẽ không bao giờ mang theo một người bạn nữ nào. Nhưng hôm nay, tư thế của ông rõ ràng là có mang theo bạn đồng hành, vậy bạn đồng hành này là ai!
Bạn gái của Tɧẩʍ ɖυyên , điều này quả thực là so với Tɧẩʍ ɖυyên càng đáng chú ý hơn.
Hai mẹ con nhà họ Trịnh đang định lao xuống cầu thang đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyên, khi nhìn thấy tư thế của Tɧẩʍ ɖυyên thì hơi ngây ngẩn cả người, thậm chí đến bước chân cũng dừng lại.
Ngay khi mọi người đang suy đoán xem ai ở trong xe, thời điểm khi mọi người đang rướn cổ muốn nhìn trong xe mặt người là ai.
Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh từ trong xe vươn ra, đặt lên tay Tɧẩʍ ɖυyên , trên ngón giữa của bàn tay đó là một chiếc nhẫn ngọc bội bằng ngọc lục bảo giống như bông hoa đeo cổ của Tɧẩʍ ɖυyên, làm chói mắt mọi người.
Sau đó, là một đôi chân đi giày cao gót màu bạc khảm pha lê sáng ngời, làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh.
Lại sau đó, một bóng người mặc y phục trắng thêu dây leo xanh nhạt bước xuống xe một cách thong dong ưu nhã.
Từ lúc cô đưa tay ra, tất cả đèn flash liền nhấp nháy không ngừng, mãi cho đến cô từ trong xe đi ra tới, đứng thẳng người, tất cả ánh đèn nhấp nháy đều đạt đến cực điểm, tựa hồ muốn chiếu sáng cả sân.
Trịnh Tuyết Trân và Thẩm Phi Lan đứng thẳng người, và ở lúc Thẩm Di Chu đứng thẳng họ đã nhận cô ra.
Tức khắc, sắc mặt Trịnh Tuyết Trân khó coi tới cực điểm, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt, bốc lên ngùn ngụt, không ngừng đốt cháy thần kinh của cô ta, khiến cô ta gần như muốn nổ tung.
Tất cả lý trí tức khắc đều bị lửa giận thiêu đốt, Trịnh Tuyết Trân không chút nghĩ ngợi lao về phía Tɧẩʍ ɖυyên , may mắn Thẩm Phi Lan một bên nhanh tay, một phen liền kéo lại Trịnh Tuyết Trân, gắt gao túmcô ta, thừa dịp Tɧẩʍ ɖυyên không chú ý họ, kéo Trịnh Tuyết Trân vào đám đông.
Tɧẩʍ ɖυyên không nhìn thấy Trịnh Tuyết Trân, nhưng thời điểm Thẩm Di Chu xuống xe đã nhìn xung quanh khán giả liền nhìn thấy cô ta, bây giờ Thẩm Phi Lan kéo cô ấy đi, môi Thẩm Di Chu gần như nhếch lên. Cô thu hồi ánh mắt, thẳng thắn sống lưng.
Tɧẩʍ ɖυyên hài lòng nhìn Thẩm Di Chu, ông cong lên cánh tay, Thẩm Tích Chu đem tay mình nhẹ nhàng đặt ở giữa khuỷu tay Tɧẩʍ ɖυyên, theo Tɧẩʍ ɖυyên nện bước, chậm rãi từng bước từng bước đi tới thảm đỏ cầu thang dẫn đến yến hội.
Vừa đi, nụ cười của cô đặt trên môi, không nhiều không ít vừa lúc điểm xuyết, đứng bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyên, cô không hề bị khí thế của Tɧẩʍ ɖυyên áp chế chút nào, ngược lại, khí thế mạnh mẽ cô lan tràn ra.
Thẩm Di Chu, Thẩm Tích Chu, hãy chờ xem, thời cơ của cô đến rồi.