Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 58

Thẩm Di Chu chưa bao giờ là người bốc đồng, đương nhiên không có khả năng ngay lúc này bị mấy cái ánh mắt liền của Trịnh Tuyết Trân kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô lặng lẽ đứng bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyên, với tư thế quyết tuyệt kiêu ngạo, và trong mắt cô hoàn toàn liền không có chú ý tới Trịnh Tuyết Trân.

xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng đã bị Vương gia nhanh chóng che đậy, nhưng vẫn không tránh khỏi trở thành bàn tán của mọi người.

Tɧẩʍ ɖυyên vốn muốn tiếp tục cùng Vương Văn Hải nói mấy câu, nhưng trong loại tình huống như vậy, ông thực sự không có tâm tình để nói bất cứ điều gì, vì thế Vương gia cùng Tɧẩʍ ɖυyên tạm thời kết thúc hàn huyên, mỗi người đều giải quyết cảm xúc và việc vặt của mình trước.

Tɧẩʍ ɖυyên cùng Thẩm Di Chu, xoay người đi về phía ghế sô pha nghỉ ngơi.

Trịnh Tuyết Trân muốn đi theo. Cô ta không muốn để cho Tɧẩʍ ɖυyên đi cùng tiểu tiện nhân Thẩm Di Chu này, cô ta phải đi theo Tɧẩʍ ɖυyên và chứng minh cho mọi người thấy rằng cô ta- Trịnh Tuyết Trân, là cháu gái được Tɧẩʍ ɖυyên yêu thích nhất bất kể khi nào và ở đâu, mới là người có tư cách thừa kế Thẩm gia!

Bất quá, Thẩm Phi Lan và Trịnh Khang Thành hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Trịnh Khang Thành là một nhà nghiên cứu, nói trắng ra là một nhà văn. Vào thời điểm đó, Tɧẩʍ ɖυyên chính là coi trọng hắn không có tâm địa gian giảo gì, người lại rốt cuộc có thể bao dung, hơn nữa không muốn so đo, đã gả Thẩm Phi Lan điêu ngoa cho anh ta .

Sự thật đã chứng minh Tɧẩʍ ɖυyên ánh mắt chọn rể vẫn là thực chuẩn

Nhiều năm như vậy, Trịnh Khang Thành vẫn luôn đối với Thẩm Phi Lan rất tốt, thậm chí có thể nói là rất cưng chiều bà, kinh tế cũng vừa đủ, nhưng không phải quá giàu.

Bất quá, bản thân Thẩm Phi Lan lại có cổ phần nhỏ trong tập đoàn Thẩm gia nên cuộc sống của gia đình rất mỹ mãn.

Bất quá, cho dù là như vậy, cho dù là giáo sư Trịnh được ca ngợi và kính trọng trước mặt người khác, thậm chí là bà Trịnh có lỗ mũi hướng lên trời, bọn họ đều không có dũng khí ở trước mặt Tɧẩʍ ɖυyên.

Tɧẩʍ ɖυyên là người như thế nào, có thủ đoạn gì, có lẽ không ai có thể rõ hơn bọn họ, cũng chính là bởi vì biết, bọn họ càng thêm sợ hãi.

Chính vì lý do này mà khi Trịnh Tuyết Trân muốn đuổi theo, hai người họ đã tính toán nhanh chóng kéo đứa con gái mất mặt của mình nhanh chóng tránh đi, đó là chiến lược tốt nhất, vừa rồi liền đã nhìn ra, tâm trạng của Tɧẩʍ ɖυyên không được tốt, ai biết điều gì sẽ xảy nếu cô ta chạy theo?

Đây là ý tưởng của vợ chồng nhà họ Trịnh, vì vậy họ đã kéo Trịnh Tuyết Trân thật gắ t gao cố kéo cô ta đi.

Lúc này ThẩmDuyên hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía ba người một nhà còn đang làm động tác nhỏ, sắc mặt trầm xuống như nước, ánh mắt vừa quét qua ba người trên tay, Trịnh gia hai vợ chồng lập tức buông ra tay lôi kéo của Trịnh Tuyết Trân, sau đó nở một nụ cười tươi với ông và đồng thanh gọi: "Ba."

Tɧẩʍ ɖυyên hờ hững nhìn một nhà ba người bọn họ, sau đó nhàn nhạt nói: "Lại đây."

Chỉ là hai chữ, Thẩm Di Chu có thể nhìn ra trên mặt vợ chồng Trịnh gia hoảng sợ, khóe môi cong lên cơ hồ không nhìn thấy. Bọn họ đều xuất thân từ nhà giàu có, địa vị thượng lưu, làm sao có thể nhỏ mọn như vậy?

Mặc dù hai vợ chồng nhà họ Trịnh cực kỳ không muốn đi theo, nhưng dưới áp lực của Tɧẩʍ ɖυyên , họ vẫn đi theo Tɧẩʍ ɖυyên đến khu nghỉ ngơi với nụ cười cứng đờ trên mặt.