Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 3: Muốn nuốt luôn đầu lưỡi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Aubrey.

Sáng hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Dư Thanh Trạch bỗng nghe thấy tiếng động của Thường gia gia và Thường Hạo ở cùng phòng với hắn, hắn nghe vậy, cũng tranh thủ đứng lên.

"Đánh thức ngươi? Vẫn còn sớm, ngươi cứ ngủ tiếp đi." Thường gia gia thấy hắn đã dậy, vội vàng nói.

Chủ nhà đều đã dậy, Dư Thanh Trạch không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngủ.

Tối hôm qua, hắn ngủ trên một cái giường nhỏ, nhưng thật ra hắn không muốn để cho hai ông cháu chen chúc trên cái giường này. Chiều dài của nó chỉ khoảng một thước, không biết trong hai ngày hắn hôn mê, hai ông cháu này đã chen chúc như thế nào.

Tối hôm qua, thật ra hắn ngủ không ngon, một là hoàn cảnh lạ lẫm, hắn chỉ mới xuyên đến thế giới này, tam quan của bản thân còn bị đả kích một phen, trong lòng có hàng vạn suy tư, không biết thϊếp đi từ lúc nào. Hai là, thời tiết ở đây thật sự quá nóng, màn thì không phải là màn lụa, gió không thể lùa vào, còn có tiếng muỗi kêu vo ve, không biết chúng bay chỗ nào để đập, thật sự khiến cho người khác bực bội vô cùng.

Bây giờ đang là giữa hè, ở đây là cổ đại, vốn không có quạt máy, hắn có thể ngủ ngon được mới là lạ.

Hắn biết Thường gia gia bọn họ định đi ra ruộng cắt lúa, hắn lập tức xung phong giúp đỡ một tay.

Thường gia gia quét mắt qua chân trái của hắn, nói: "Không cần, ngươi cứ dưỡng thương cho lành đã. Nếu ngươi muốn hỗ trợ, vậy lát nữa ngươi có thể phụ Tiểu Hạo phơi hạt thóc."

Sợ Dư Thanh Trạch thấy ngại, Thường gia gia đành phải tìm cho hắn một công việc không phí bao nhiêu sức lực.

"...Vâng." Phải làm việc thật nhanh, hắn biết bản thân đi đứng không tiện, chờ hắn lết ra ruộng, chắc là Thường Nhạc bọn họ đã về hết rồi. Dù sao hắn cũng không làm việc nặng được, đành phải đáp ứng.

Lúc ra ngoài, Thường Nhạc đã sớm trải chiếu ra, đổ thóc lên từng tấm chiếu phơi nắng, trên mỗi tấm chiếu đều có một đống thóc lớn.

Sau đó, y nhờ Thường Hạo canh lửa giúp mình, vì y đang nấu cháo trong bếp. Kế tiếp, y chọn ra hai cái thùng to nhất, cùng Thường gia gia ra ngoài.

"Tiểu Hạo, tại sao ca của ngươi lại lấy thùng đựng thóc? Không phải trong nhà vẫn còn mấy cái sọt sao?"

Kích thướt của hai cái thùng gỗ kia giống hệt với cái mà lúc nhỏ ông nội của hắn thường dùng để tắm cho hắn, trọng lượng của hai cái thùng đó chắc cũng khoảng hai mươi hoặc ba mươi cân, lát nữa còn phải đựng thóc, chẳng phải sẽ rất nặng sao?

Thường Hạo ngáp một cái, nhóc bưng một chậu nước đặt lên bàn đá trước cửa nhà bếp, đáp: "Không phải đâu, đó là thùng đựng nước. Lát nữa ca ta về, sẵn tiện gánh nước mang về luôn."

"...À. Nhưng hai cái thùng đó hơi to." Phải nói là cực kỳ to mới đúng! Dư Thanh Trạch cảm thán.

"Đúng rồi! Phải to như vậy thì mới có thể gánh được nhiều nước, ca ta chê mấy cái thùng khác quá nhỏ, nước gánh được quá ít, phải chạy qua chạy lại rất phiền phức."

Dư Thanh Trạch: "..." Lý do này, thật sự khiến cho người khác quá mức kinh ngạc!

"Ca của ngươi thật là lợi hại!" Dư Thanh Trạch thật lòng tán thưởng, thân thể của y đơn bạc như vậy, vậy mà có sức lực lớn đến thế!

Thường Hạo vốn rất sùng bái ca của mình, nhóc lập tức giới thiệu những 'công tích vĩ đại' của Thường Nhạc cho Dư Thanh Trạch nghe: "Đúng vậy! Ca của ta rất lợi hại, đám hán tử ở đây không có ai lợi hại hơn ca của ta đâu! Với một cái cây lớn, mà cả ba hán tử hợp lực lại vẫn khiêng không nổi, còn ca của ta chỉ cần một mình cũng có thể nhấc lên."

Dư Thanh Trạch: "...Quả thật lợi hại."

Nghe ca ca được khen, Thường Hạo vô cùng phấn khích chạy vào bếp lấy ra một cái khăn vải và một nhánh dương liễu, tất cả những thứ này đã được Thường Nhạc chuẩn bị trước.

"Dư đại ca, ngươi có thể ngủ thêm một lát, không cần dậy sớm như vậy. Ca của ta và Thường gia gia phải đợi đến khi mặt trời mọc, mới trở về ăn điểm tâm."

Nói xong, Thường Hạo đưa cho Dư Thanh Trạch một nhánh liễu, còn nhóc thì giữ lại một nhánh ngậm trong miệng. Cắn mấy cái lột vỏ ra, cho đến khi lộ ra sợi dương liễu, nhóc chà lên răng.

"Không sao, bình thường ta cũng hay dậy sớm." Dư Thanh Trạch vốn đang lo làm cách nào để đánh răng, đến khi thấy động tác của Thường Hạo, hắn mới được mở rộng tầm mắt.

Nếu không được trải qua tình cảnh này, Dư Thanh Trạch sẽ không bao giờ biết, hoá ra người cổ đại đánh răng như thế này. Hắn cảm thấy mới lạ, cũng học theo động tác của Thường Hạo, dùng sợi dương liễu chà lên răng. Hắn còn cảm nhận được mùi hương thanh mát đặc trưng của cây cỏ, cảm giác này thật không tệ.

Rửa mặt xong, Dư Thanh Trạch để Thường Hạo canh lửa, còn hắn thì cầm bồ cào, cào mấy đống thóc trên chiếu cho đều ra, còn dùng bồ cào gạt ra mấy cọng cỏ lẫn trong thóc.

Những việc như thế này, khi hắn còn sống ở kiếp trước, cũng đã từng giúp ông nội của mình làm. Dọn mấy cọng cỏ khô qua một bên, tiếp tục phơi hạt thóc, chờ đến khi phơi khô, bọn họ sẽ kiểm tra lại một lần, rồi sẽ dùng máy thổi hạt thóc để thổi mấy cọng rơm còn sót lại ra ngoài, dư lại là những hạt gạo chắc nịch.(Máy thổi/hút hạt thóc)

Phơi hạt thóc xong, Dư Thanh Trạch đi vào nhà bếp, cháo đã nấu xong, đang được đặt trong nước lạnh để làm nguội, Thường Hạo thì đang ở một bên rửa củ cải.

"Đây là điểm tâm sáng nay sao?" Dư Thanh Trạch hỏi.

Thường Hạo gật đầu: "Phải! Nhưng ta không biết làm đồ ăn, có làm cũng không ăn được. Bây giờ chỉ có thể rửa sạch trước, chờ ca ta về là có thể làm."

Dư Thanh Trạch nói: "Để ta làm."

Hai mắt Thường Hạo sáng lên, nghiêng đầu nhìn Dư Thanh Trạch: "Ngươi biết nấu ăn?"

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Ừ."

Sao có thể không biết được? Kiếp trước hắn làm đầu bếp, toàn dựa vào tay nghề này để kiếm cơm.

Thường Hạo vô cùng cao hứng: "Vậy Dư đại ca, làm phiền ngươi nhé. Ta sẽ phụ trách nhóm lửa, chờ gia gia và ca ta về là có thể ăn."

Hai người cùng nhau bắt tay vào làm việc.

Dư Thanh Trạch quan sát, gia vị trên bàn chỉ có dầu, muối, xì dầu và dấm. Trên thớt gỗ có sẵn mấy quả ớt, bốn trái dưa leo, trong góc bếp có vài dây khoai lang, trông vẫn còn tươi, chắc là hồi sáng vừa được Thường Nhạc hái.

Hắn ngạc nhiên, sáng sớm cho heo ăn, đi hái khoai lang, nhóm lửa nấu cháo, còn trải chiếu ra để phơi hạt thóc. Làm được nhiều việc như vậy, không biết Thường Nhạc đã dậy sớm đến cỡ nào.

Thật là một tiểu ca nhi chịu khó.

Sau khi trưng cầu ý kiến của Thường Hạo, biết khẩu vị của bọn họ đều thích ăn cay, hắn lập tức băm nhuyễn mấy quả ớt trên tấm thớt. Sau đó, hắn cầm hai trái dưa leo, thủ pháp lưu loát cắt ra từng miếng, bỏ vào chén, cho ớt băm vào. Kế tiếp, hắn đi đến góc bếp, cầm một dây khoai lang vừa được hái về trông vô cùng tươi ngon, ngắt bỏ lá, chỉ để lại dây khoai.

Thường Hạo ở một bên quan sát, thấy hắn chỉ đảo tay vài cái, đã cho ra một chén dưa trộn. Sau đó, hắn còn dùng tốc độ cực nhanh cắt dây khoai thành từng đoạn, củ cải thì được cắt nhỏ rồi bỏ vào trong chén. Chỉ cần nhìn thủ pháp cắt rau củ của hắn, sẽ cho rằng hắn chẳng khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp.(Dưa trộn)

Chỉ là, Thường Hạo nhìn dây khoai, thần sắc có chút phức tạp.

"Sao vậy?" Dư Thanh Trạch phát hiện vẻ mặt của thiếu niên hiện lên biểu tình rất sâu xa, lập tức hỏi.

Thường Hạo lau mặt, lắc đầu nói: "Không có gì, ngươi tiếp tục đi."

Thường ngày, bọn họ chỉ dùng dây khoai lang để cho heo ăn, chừng nào thiếu lương thực, hoặc bất đắc dĩ lắm mới ăn dây khoai. Hồi trước, bọn họ thường xuyên ăn lá khoai, nhưng mùi vị thật sự rất tệ, nên cũng đem cho heo ăn.

Có điều, chuyện này nhóc sẽ không nói.

Thật ra, củ cải cũng rất khó ăn, chỉ khi nào trong vườn rau không còn món nào khác, bọn họ mới bất đắc dĩ ăn củ cải. Tiểu thiếu niên đối với hai món củ cải và dây khoai lang, vô cùng ghét bỏ. À! Còn mướp nữa, chẳng những mềm như bông, nhai một chút chẳng có một tý hứng thú gì, hương vị thì nhạt nhẽo vô cùng.

Nhưng dù sao nhóc cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, tự biết bản thân không có tư cách phàn nàn, từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy. Ca ca làm cái gì, nhóc sẽ ăn cái đó, vô cùng dễ nuôi.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Thời gian trôi qua nhanh, khi món dây khoai lang xào được bưng ra, nhóc đã bị cứng họng, không nói được lời nào, còn thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình không nói gì. Nếu không, nhóc sẽ tự vả mặt mình cho đến khi nào sưng thì thôi.(Thật ra món dây khoai lang xào cũng tương tự như món rau muống xào tỏi, mọi người nhìn hình tưởng tượng đỡ nhé.)

Ôm tâm trạng muốn cho Dư Thanh Trạch nở mày nở mặt, tiểu thiếu niên nhanh chóng gắp một dây khoai ăn thử, lập tức kinh ngạc. Hơi không dám tin, lại gắp một đũa lớn bỏ vào miệng.

"Oa! Dư đại ca, ngon quá!" Hai mắt Thường Hạo sáng lấp lánh, cứ như vừa nhặt được một món trân bảo hiếm thấy.

Rõ ràng, toàn bộ quá trình, nhóc nhìn Dư đại ca làm đồ ăn. Hắn chỉ cho một ít dầu, một ít muối, một ít ớt băm, vậy mà xào ra được hương vị ngon như vậy, nhóc không còn cảm thấy đây là đồ ăn cho heo nữa.

Phải nói là siêu ngon!

Rõ ràng là nhóc rất ghét mấy món này, bây giờ thì hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào!

Dư Thanh Trạch cười nói: "Không có gì, ngươi thích là được rồi. Đừng ăn hết đấy, chừa lại cho gia gia và ca của ngươi."

Đây chỉ là những món ăn bình thường, nhưng nguyên liệu không đủ, căn bản không thể thể hiện được trù nghệ phi phàm của hắn... Dư đầu bếp tỏ vẻ, mấy món này không tính là gì.

"Vâng! Ta chỉ ăn thêm một miếng nữa thôi." Thường Hạo lén ăn thêm một miếng, nhóc thật không nỡ đặt đũa xuống, nhịn không được thúc giục hắn: "Dư đại ca! Ngươi nấu ăn ngon quá, gia gia và ca của ta chắc chắn sẽ rất thích! Ngươi nhanh nấu tiếp món củ cải đi."

Với củ cải, Dư Thạch Trạch chỉ cho một ít tiêu, một ít ớt xanh, xào chung với nhau. Sau khi xong, Thường Hạo cũng nếm thử một miếng, rồi giơ ngón cái với Dư Thanh Trạch.

"Còn ngon hơn ca của ta nữa!"

Dư Thanh Trạch bật cười: "Để ca của ngươi nghe được chắc chắn sẽ thương tâm."

Thường Hạo khẩn trương nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai, nhóc quay đầu lại, đặt ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng: "Tuyệt đối không được nói với ca của ta, thật ra trù nghệ của y cũng rất tốt. Ngươi không biết đâu, thúc sao của ta làm đồ ăn mới thật sự là kinh khủng, một tý gia vì cũng không có, chẳng khác gì cho heo ăn."

Nhóc vừa nói, vừa làm ra bộ mặt ghét bỏ.

Dư Thanh Trạch cười, nhân cơ hội này, hắn hỏi Thường Hạo về nền ẩm thực của bọn họ ở thế giới này như thế nào. Hiện tại, hắn chỉ biết cách nấu ăn ở đây đa số là chỉ nấu đơn giản hoặc xào, món chính thì cùng một cách nấu, đó là hầm. Thủ pháp nấu nướng khá đơn giản, cách ăn cũng đơn giản vô cùng.

Dư Thanh Trạch sáng mắt, tình hình như vậy sẽ rất có triển vọng trong tương lai!

Chỉ ăn qua một lần, Dư Thanh Trạch đã biết trình độ nấu nướng của Thường Nhạc, khó trách Thường Hạo đối với mấy món ăn đơn giản này lại có phản ứng lớn như vậy.

Không lâu sau, mặt trời đã bắt đầu ló dạng, Thường Nhạc gánh một gánh nước lớn cùng gia gia về nhà. Khi thấy trên bàn có ba chén đồ ăn, y vô cùng kinh hỉ.

Hơn nữa, cũng không ngoài ý muốn, bữa sáng hôm nay đều được bọn họ nhiệt liệt hoan nghênh.

"Thật không thể ngờ được trù nghệ của ngươi tốt như vậy!" Thường gia gia không một chút keo kiệt tán thưởng hắn, lại múc thêm một chén cháo.

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Trước đây con cũng thường xuyên nấu ăn, hợp khẩu vị của mọi người là tốt rồi."

Nghề cũ của hắn là đầu bếp, nếu nấu không ngon thì đã sớm chết đói rồi.

Ban đầu, Thường Nhạc cảm thấy có hơi áy náy khi phải để một vị khách như Dư Thanh Trạch nấu ăn, nhưng sau khi nếm thử tay nghề của hắn, sự áy náy kia đã biến thành vô cùng áy náy.

Một hán tử mà lại có trình độ nấu nướng tốt như vậy, so với y còn tốt hơn gấp trăm lần! Trong khi đó, bản thân mình là một ca nhi!

Một ý chí chiến đấu, quyết không chịu thua cũng nhờ vậy mà lặng lẽ cắm rể trong lòng tiểu ca nhi Thường Nhạc.

Bởi vì trù nghệ quá tốt, nên kết quả là, cháo được ăn hết, đồ ăn cũng bị quét sạch. Món cuối cùng là củ cải xào cũng bị quét sạch bách, sau đó, tất nhiên cả nhà đều no căng bụng.

Thường Nhạc nhìn nồi cháo và mấy cái chén rỗng tuếch, tâm tình vô cùng phức tạp. Rõ ràng trước đây lúc nào cũng còn thừa nửa nồi cháo, bây giờ thì bị ăn, sạch, sẽ!

Trước kia, ăn một chén củ cải cũng phải mất hai ngày, hiện tại cũng, sạch, trơn!

Ngay cả gia gia vốn không có bao nhiêu khẩu vị, hôm nay cũng uống nhiều hơn một chén cháo!

Hơn nữa, nhìn biểu tình của đệ đệ và gia gia, so với bữa cơm tối hôm qua được ăn gạo mới còn thoả mãn hơn!

Y tấm tắc, dù y cũng rất vui vì gia gia và đệ đệ được ăn ngon. Nhưng trong lòng vẫn hơi ghen tỵ, lại một lần nữa, y ý thức được trù nghệ của mình không đủ, còn một điều nữa, đó là có trù nghệ tốt quan trọng đến cỡ nào!

Y muốn cho gia gia và đệ đệ sau này đều được ăn no, ăn ngon. Nếu muốn được như vậy, bản thân y phải cố gắng nâng cao trù nghệ của mình mới được!

Vì thế, sau này mỗi lần Dư Thanh Trạch nấu ăn, sẽ phát hiện Thường Nhạc thường xuyên đến vừa nhóm lửa, vừa lén lút xem hắn nấu ăn như thế nào. Y tự cho rằng mình đang bí mật hành sự, nhưng với cặp mắt nhỏ hồn nhiên kia, bất giác đã bị Dư Thanh Trạch nhận ra từ lâu.

Thật là buồn cười.

Ăn sáng xong, Thường Hạo rất có tự giác đi rửa chén, Thường Nhạc cũng đi làm việc của mình.

Thường gia gia móc ra một tẩu thuốc, cầm ra những sợi thuốc tốt nhất bỏ vào tẩu, ngồi dưới mái hiên, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh sau khi dùng điểm tâm xong. Ông cầm ra mấy cây thảo dược mà hôm qua vừa hái trên núi, chọn ra vài cọng, mang đi rửa sạch sẽ, nấu nước. Sau đó, ông đổ vào ấm thuốc, bắt đầu khuấy đều.

Thảo dược này là cho Dư Thanh Trạch, hắn nhận lấy, vừa khuấy vừa nói chuyện phiếm với ông.

Thường gia gia làm thuốc xong, Dư Thanh Trạch cũng khuấy xong, dưới sự trợ giúp của ông, giúp hắn thay thuốc.

"Hừm... Khôi phục không tồi, chắc là hai ngày nữa sẽ lành lại, thân thể của người trẻ tuổi các ngươi quả thật rất tốt." Thường gia gia kiểm tra vết thương của hắn, lấy thuốc mới đắp lên.

"Cảm ơn gia gia." Dư Thanh Trạch nói lời cảm tạ, sau đó lại nói: "Trước kia, con vẫn thường xuyên rèn luyện thân thể nên rất ít khi sinh bệnh."

Trước khi làm đầu bếp, Dư Thanh Trạch có đi lính hai năm, ở trong quân đội lăn lê bò lết suốt hai năm, sau khi xuất ngũ, hắn vẫn còn giữ một số thói quen của bộ đội. Mỗi ngày, hắn sẽ thức dậy sớm để rèn luyện, chạy bộ, đánh quyền trong hai tiếng, tố chất thân thể vào lúc đó phải nói là chuẩn vô cùng.

Thường gia gia kinh ngạc nhìn Dư Thanh Trạch, người nhà nông không thường rèn luyện thân thể, bởi vì ngày nào bọn họ cũng làm việc, đã xem là rèn luyện thân thể rồi. Có điều, ông cười ha hả trả lời hắn: "Chăm chỉ rèn luyện là tốt! Dù có vạn lượng vàng cũng không mua được một thân thể tốt đâu!"

Dư Thanh Trạch hoàn toàn đồng ý với điều này, hắn có hơi hoài niệm, nói: "Vâng. Trước đây, thân thể gia gia của con vẫn luôn không được tốt, tuổi già sức yếu, phải chịu rất nhiều khổ cực."

Nghĩ đến ông nội, cảm xúc của Dư Thanh Trạch bỗng trở nên sa sút. Lúc hắn mười sáu tuổi, ông nội của hắn đã qua đời, ra đi vì bị bệnh hiểm nghèo, vừa bị tim còn thêm ung thư phổi thời kỳ cuối, lúc ông ra đi, cơ thể của ông đã gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương. Cũng bởi vì cái chết của ông nội, Dư Thanh Trạch mới chú ý đến việc phải thường xuyên rèn luyện thân thể, mãi cho đến khi hắn chết ở kiếp trước, xuyên qua kiếp này, thân thể vẫn còn tốt.

Thường gia gia nghe vậy, chỉ có thể thở dài, an ủi hắn dù sao mọi chuyện cũng qua rồi.

Bên kia, Thường Nhạc đang cho heo và gà ăn, Thường Hạo cũng đã rửa chén đũa xong.

Bởi vì vẫn còn đang phơi thóc, mấy con gà trong nhà đã sớm bị nhốt vào chuồng, bọn chúng còn đang cục ta cục tác kháng nghị, muốn được thả ra ngoài. Thường Nhạc vóc một nắm lá khoai, một nắm trấu ném vào chuồng gà. Sau đó, y đổ nước vào chén không ở trong chuồng, cuối cùng cũng xong việc.

Làm xong việc nhà, bọn họ xuất phát đi gặt lúa. Lần này, Thường Hạo cũng muốn đi, Dư Thanh Trạch cũng nhân cơ hội xin đi theo.

Thừa dịp này, đi xem tình hình gặt lúa ở nơi này, biết đâu hắn sẽ tìm được một biện pháp kiếm tiền!

_._._._

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Thường Nhạc: Cứ tiếp tục ăn như vậy, gạo trong nhà sẽ không đủ ăn, thật đau đầu!

Dư Thanh Trạch: "...Chỉ trách ta." (Có trù nghệ quá tốt).

Thường Hạo: "Ca! Ngươi nhìn xem, có phải ta lại mập lên không?"

Thường Nhạc: Thật sao? Hình như mặt của ngươi tròn lên rồi, thật tốt quá! Sau này ăn nhiều một chút!

Dư Thanh Trạch: "..."