Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 6

Chương 6: Trần Kỳ
(Hướng về điểm đến vĩ đại 100:1 đi tới).

Nhìn thấy ánh mắt vừa sùng bái vừa đồng tình của mấy tên cảnh sát nam, Diệp Phong chỉ biết rằng người phụ nữ kia không phải là nhân vật bình thường, ngày thường dứt khoát luôn đưa ra những chính sách cứng rắn lãnh khốc, từ khẩu khí có thể phán đoán, đám cảnh sát này rất sùng kính và sợ hãi đội trưởng, xem ra bình thường nhóm này lĩnh không ít đau khổ từ bạo long mẹ này.

Sau một phen khuyên răn và hòa giải, mấy tên cảnh sát nghênh ngang đi khỏi Loạn Thế Giai Nhân. Diệp Phong lắc đầu cười, mấy tên gia súc này, ta van các người hãy đối tốt với mụ vợ già ở nhà hoặc bớt kiêu ngạo đi để bọn đại đội trưởng ôn hòa đi một chút. Thật sự cho đến tận bây giờ Diệp Phong cũng không biết tên nào là đại đội trưởng, trong mắt hắn bây giờ chỉ có một tâm hồn thiếu nữ có trái tim của bạo long mẹ, lúc này hắn thầm cầu nguyện không bao giờ phải nhìn thấy nữ cảnh sát bạo lực kia, để tránh được đạn hỏa tiễn nổ tan xương nát thịt.

Từ trong phòng có tiếng của Lục Tử Hồng. Diệp Phong xoay người trở lại ghế ngồi, bên ngoài náo nhiệt như thế mà Lục Tử Hồng không hề bị ảnh hưởng, vừa rồi không biết đã có mộng đẹp gì mà trên gương mặt nhiều ngày ủ dột lại hiện ra vẻ cười. Xem ra cô vẫn chưa tỉnh lại, thật không biết khi phụ nữ say mềm như này có còn nhớ đã uống rượu ở Loạn Thế Giai Nhân hay không, đại khái là chỉ muốn uống rượu giải sầu, chỉ khi ngủ được một giấc ngủ sâu cô ta mới có thể bình tĩnh trở lại.

Hắn vào vai một trợ lý cá nhân, Diệp Phong cũng không thể tự quyết định việc qua đêm với người phụ nữ xinh đẹp tại câu lạc bộ đêm qua. Mặc dù đối với tính cách phụ nữ thời hiện đại mà nói, danh tiết không còn là vấn đề quan trọng nữa, nhưng mới để tang chồng mà đi cả đêm không về cũng có chút quá thể.

Huống hồ Diệp Phong căn bản là sẽ không cố làm cho phụ nữ say rượu, gϊếŧ người hắn là chuyên gia nhưng về khoản chiều khách thì hắn không được thạo cho lắm.

Móc điện thoại di động cảm thấy hơi xấu hổ về nó, gọi được điện thoại cho nhà của Lục Tử Hồng, sau khi nói vài câu xã giao thì cúp máy chờ đợi người quản gia phái xe tới đón Đọc Truyện

Diệp Phong châm một điếu thuốc hút, bắt đầu đứng dậy nhả khói. Kỳ thật, hồi ở nước ngoài hắn vốn không hút thuốc lá, đặc công thì tối kỵ nghiện thuốc lá. Động tí là lại đi nằm vùng suốt hai mươi bốn giờ, một khi đã hút thuốc lá sẽ đưa tới những nguy cơ tiềm ẩn đe dọa tính mạng, chưa kể đến việc cho dù không bị phát hiện thì tàn thuốc hay các loại đầu mẩu thuốc chính là chứng cứ để kẻ địch điều tra.

Bây giờ thì cũng không phải bận tâm quá nhiều đến điều đó, có lẽ là thừa tính mạng để sống qua những ngày bình thường như này, không có gϊếŧ chóc, không có máu tanh, trừ phi quốc gia có yêu cầu gì đặc biệt đối với hắn, nếu không hắn cứ như vậy mà sống thôi.

Đưa mắt nhìn xe Cadillac rời đi, Diệp Phong đánh xe về nhà. Lăn lộn cả ngày nên đã thấm mệt, ngay cả tắm cũng chưa thể thực hiện mà nhanh chóng thϊếp đi. Phòng ở không rộng lắm chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi mét vuông, nhưng đối với người độc thân như Diệp Phong vậy là đủ rồi. Có lẽ nơi này không được dễ chịu, xa hoa như khách sạn năm sao nhưng nó cũng đúng nghĩa là một ngôi nhà, với một người quanh năm phiêu dạt như Diệp Phong mà nói thì cảm giác yên ổn trong ngôi nhà của mình là điều quan trọng nhất.

Diệp Phong đang điều khiển một chiếc xe phân khối lớn sang trọng nhưng đi chậm như rùa bò, dáng vẻ thản nhiên tự đắc khiến người đi đường tấp nập ai cũng phải ghé mắt nhìn.

Một bác gái chừng hơn năm mươi tuổi đi một chiếc xe cũ nát chạy cũng chậm không kém xe đạp là mấy vượt qua xe máy của Diệp Phong rồi quay đầu lại nhìn, nói: "Chàng trai, nếu xe bị hỏng rồi thì xuống mà đẩy đi, đi chậm thế."

Diệp Phong thiếu chút nữa thì hộc máu vì tức, vốn định tuân thủ quy tắc giao thông vì loại xe này đã bị hạn chế đi trên đường, không phải khoe khoang chứ phải biết rằng tại nước G cho dù là đi trong khu phố sầm uất hắn cũng có thể vít ga đến 150km/h. Chẳng qua là lo lắng cho sự an toàn của đồng bào nên hắn mới đi chậm như vậy, chứ kỳ thật hắn cũng sớm không thể chịu được tốc độ rùa bò thế này rồi.

Tay dùng sức vặn ga, đầu xe trong nháy mắt đã được nhấc lên cao, lấy chân đạp côn cả chiếc xe chạy rùa bò đột nhiên vυ't đi nhả khói mù mịt rồi biến mất không tung tích. Bác gái vừa mới tự tin vượt lên trên giật mình rồi đành nhìn theo chiếc xe mà thở dài.

Diệp Phong định giơ ngón tay giữa lên, nhưng sau nghĩ lại hay là quên đi, dù sao người vừa rồi cũng tốt bụng.

Trên đường hắn bắt gặp một đôi tình nhân trông dáng vẻ hình như đang cãi nhau, lại bị tiếng động cơ xe máy chói tai làm kinh động. Cô gái trong trang phục hợp thời chạy thẳng đến chiếc xe Harley đi một lúc rồi quay lại, nhìn người bạn trai trong trang phục giống như công nhân trách cứ: "Em không quen nhìn anh ăn mặc thế này.Toàn thân bốc lên mùi ruộng đất. Anh học theo người kia kìa, trông dễ nhìn trí thức, mặc âu phục trên chiếc xe Dora đấy!"

Một âm thanh rít lên của lốp xe cọ xát với mặt đất, chiếc xe máy dừng lại trước Hương Tạ Hiên. Theo như tính toán chỗ này có các câu lạc bộ tư nhân, chỉ riêng bãi đậu xe cũng đủ khiến mấy cái khách sạn năm sao thêm xấu hổ, nơi đây đúng là tấc đất tấc vàng của nước T, quả thực là một kỳ tích, giá trị hay ho tiếp theo đó là, chủ yếu nơi này nếu như không được chính phủ cường viện căn bản là sẽ không có những vùng đất rộng lớn như vậy.

"Diệp ca tới! Hình như hôm nay anh tới sớm hơn mọi hôm nhỉ?" Nhân viên quản lý bãi đậu xe Tiểu Vương chạy đến nhận chiếc chìa khóa của Diệp Phong, hô to.

"Sớm hả, hôm nay tôi đi nhanh hơn mọi hôm". Tiện tay lấy một bao Hồng Tháp Sơn, nơi đây làm cho nhiều khách nghiện khói thuốc, hắn căn bản là chưa đến nỗi như vậy.

"Cám ơn Diệp ca"! Tiểu Vương có chút cảm kích mà châm thuốc, không phải vì mười mấy đồng tiền bo châm thuốc mà quan trọng là những người là cán bộ hay lãnh đạo ở đây thường rất ít khi để ý đến hắn - một nhân viên thời vụ. Đừng nói châm thuốc chứ thậm chí còn chẳng muốn nói với hắn một câu. Chỉ có Diệp ca mới đến đây làm một tháng tính tình rất bình dị gần gũi, không hề lên mặt, thậm chí ngay cả chìa khóa xe cũng cho hắn giữ hộ, nhìn từ ngoài nhìn vào cũng biết rằng chiếc xe phân khối lớn này rất có giá trị.

Diệp Phong xua xua tay ý bảo Tiểu Vương cứ tiếp tục công việc đi. Ở vùng nông thôn này hắn luôn muốn có những người ngay thẳng, chỉ vì ở hoàn cảnh của hắn thì hắn không có thể như vậy, hồn nhiên là hai từ mà hắn đã cảm thấy xa lạ từ năm mười lăm tuổi rồi.

Phòng PR là một phòng làm việc độc lập, cũng có những quy định không khác lắm so với công ty, giám đốc có một phòng làm việc riêng, các nhân viên thì có một phòng làm việc rộng lớn trong đó có phân thành các bàn riêng cho mỗi người. Các nhân viên chỉ có buổi sáng là đến đây để báo cáo, còn phần lớn thời gian làm việc là đi tiếp khách.

Cái mông còn không được ngồi yên ổn một chỗ, cùng là nhân viên phòng PR Tiểu Triệu chạy tới chạy lui, tuy nhiên Diệp Phong mới đến câu lạc bộ có một tháng nhưng thành tích cũng làm cho hắn vô cùng hâm mộ. Cho nên, thỉnh thoảng cũng có kêu Diệp ca truyền cho ít kinh nghiệm đối phó với phụ nữ.

"Nghe nói hôm qua anh đi Loạn Thế Giai Nhân hả?" Tiểu Triệu vẻ mặt mơ màng hỏi. Hiện tại mọi việc hắn đều làm ở Hương Tạ Hiên, chưa từng có người khách nào lại hào phóng mời hắn ra ngoài cả chứ đừng nói đến Loạn Thế Giai Nhân là một nơi giải trí siêu cấp.

"Giám đốc Lục rủ tôi đi uống rượu, tôi cũng không có cách nào từ chối nên đành phải nghe theo lời khách. Chẳng phải ai cũng nói khách hàng là Thượng Đế sao?" Nếu như thường xuyên đi Loạn Thế Giai Nhân có thể Diệp Phong còn có thể khoe khoang hơn nhưng với ngày hôm qua hắn không chịu nổi khi nhớ đến những gì mình đã trải qua, nghĩ đến cái nòng súng đen ngòm cùng vẻ mặt sát khí của bạo long mẹ mà run lên bần bật.

"Tôi nghĩ là anh muốn chiếm tiện nghi của tổng giám đốc Lục chứ?" Thấy một đại mỹ nhân như vậy làm gì có ai nhịn được mà không xuống tay". Tiểu Triệu cười phá lên một cách lả lướt.

"Biến đi. Đừng có mà nói càn, Lục Tử Hồng như vậy là đủ đáng thương lắm rồi, đừng có đem cô ấy ra mà trêu đùa nữa"! Diệp Phong mắng. Hắn đối với Lục Tử Hồng cũng không phải là không có ý gì, tuy biểu hiện có chút ân cần nhưng trên hết là sự quan tâm của một người bạn.

Tiểu Triệu le lưỡi, không nói câu gì nữa. Sau đó như chợt nhớ ra việc gì, nhìn xung quanh một lượt không thấy ai chú ý đến mới nhỏ giọng nói: "Diệp ca, anh có biết gì không? Trần Kỳ gần đây nhìn anh với ánh mắt lạ lắm, có vẻ tên tiểu tử đó không có ý tốt đâu".

"Giám đốc PR Trần Kỳ á?"

"Hôm qua tôi còn thấy hắn ta cầm tư liệu của anh đi cho chị Phượng mà không nói với anh nhé!" Tiểu Triệu nói tiếp. Từ khi hắn bước vào làm ở công ty có vẻ Trần Kỳ đã không vừa mắt, mặc dù là cấp trên nhưng đúng là bằng mặt nhưng không bằng lòng, tác phong của hắn cũng khiến người khác xem thường.

"Trần Kỳ", Diệp Phong gõ nhẹ lên bàn, cái tên cấp trên này quả thật cố tình gây phiền toái cho mình, chẳng lẽ cần phải cho hắn một trận biết tay sao?