Ác Long Bắt Cóc Thiếu Niên

Chương 2: Hắn Có Độc

Trở lại Long Đảo, Nicole sợ những con rồng khác nhìn thấy bảo vật của nàng, một mực đem hắn đè chặt ở bụng, bay nhanh về phía huyệt động.

Lão Long nhìn thấy nàng, vội hỏi: "Nicole, ngươi cướp được công chúa rồi à? Cho ta xem một chút?"

Nicole trừng lão Long: "Mắc mớ gì đến ngươi, nàng là của ta, đừng hòng có ý đồ với nàng."

Sức lực Nicole quá lớn, lời nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức sức uy hϊếp đã khống chế sự động đậy của những con rồng khác. Nicole nhanh chóng trở lại huyệt động của nàng, tạo mấy tầng kết giới ở cửa huyệt động, sợ những con rồng khác sẽ xông tới.

Nicole đặt hắn lên chiếc giường được xếp bằng vàng, rồi ngồi xổm ở một bên, say sưa nhìn nhân loại mỹ lệ kia.

Xích lại gần nhìn, nàng cảm thấy nhân loại này càng đẹp. Lông mi dài và rậm, cánh mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, cái cổ duyên dáng giống như thiên nga, dáng người thon dài, tỉ lệ hoàn hảo.

"Quá tuyệt vời." Nicole vui vẻ nói.

Đúng là, người đẹp và châu báu rất xứng. Nếu chỉ có châu báu thì quá mức nhàm chán. Còn nếu chỉ có người đẹp thì quá đơn điệu. Cả hai kết hợp lại với nhau, có thể nói là vừa hoàn hảo lại hài hòa.

Con người tỉnh lại rất nhanh, hắn nhìn thấy bên canh mình chỉ có ác long thật lớn đang nhìn hắn, hắn nắm chặt thanh kiếm, đâm thẳng về phía mắt của Nicole.

Cơ thể rồng được bao phủ bởi lớp vảy cứng, đao kiếm không thể xâm phạm, nhưng đôi mắt là nơi yếu ớt nhất của loài rồng, một khi bị đâm trúng, sẽ đau đến nỗi gần như không thể chiến đấu, đau chết cũng là có khả năng.

Nicole nhanh chóng tránh đi, thế nhưng mí mắt vẫn bị cắt một lỗ, máu lập tức chảy ra.

Nicole ghét nhất là bị người khác làm tổn thương đôi mắt của nàng, cho dù là yêu thích con người kia, cũng sẽ bị chọc giận. Nàng vẫy đuôi một cái, hung hăng đánh bay hắn. Con người bị quăng ngã nằm trên núi vàng, vàng rơi xuống lốp bốp, hắn cũng từ núi vàng rớt xuống dưới, ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen.

Nicole nhìn thấy mình đã lỡ tay đánh bảo vật bị thương, nhất thời đau lòng, vội lao vào người hắn, hơi thở nóng rực phả vào người hắn, làm làn da trắng như tuyết của hắn bỏng đến đỏ lên.

Con người trừng mắt nhìn Nicole, không chịu thua.

Nicole nói bằng tiếng người: "Ngươi có sao không?"

Nicole phát âm cũng không chuẩn, nhưng con người nghe vẫn hiểu được, hắn ngẩn người một chút, sau đó cười lạnh: "Ác long mà cũng biết nói chuyện sao?"

Giọng nhân loại lạnh lùng, hắn nói với Nicole một đoạn rất dài, giọng điệu vừa hung ác vừa lãnh đạm. Nicole chỉ biết một ít ngôn ngữ loài người, nghe không hiểu lời hắn nói, cứ tưởng là hắn đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hơn nữa không hề hối hận. Điều này khiến Nicole có vài phần tức giận.

Sự tức giận của Rồng có lực áp đảo mạnh mẽ khiến tim con người bắt đầu đập nhanh, máu ở khóe miệng hắn chảy ra càng nhiều.

Nicole sợ bảo vật yếu ớt của mình bị nàng gϊếŧ chết, đành khẽ cắn môi, buông hắn ra, xoay người rời khỏi huyệt động.

Lúc Nicole ra ngoài hái trái cây, bọn ác long trên đảo sôi nổi tới chúc mừng: Nicole thật ghê gớm, cướp công chúa trở về, đây là vinh quang của Đảo Ác Long.

Sự phẩn nộ của Nicole đối với con người đã ít đi mấy phần, nghĩ đến dung mạo vô cùng xinh đẹp của hắn, nàng gần như quên mất việc vừa rồi hắn còn lấy kiếm chọc vào mắt nàng.

Vẻ mặt nàng đắc ý, nhận trái cây mà nhóm ác long tôn kính tặng, mở miệng nói: "Lúc rảnh rỗi, ta lại cướp vài công chúa nữa về, cho các ngươi càng vinh quang."

Lũ rồng lại tán thưởng một trận: Đúng là chỉ có bá chủ Nicole mới có sức mạnh và sự tự tin như vậy. Lợi hại lợi hại lợi hại!

Nicole vẫy vẫy vuốt rồng của mình, nói: "Quá khen quá khen."