Cô gái tên Bối Nhi cong miệng, nhón chân ở bên tai Trịnh Vũ Hi nói thầm: “Nhà bếp vừa đem ra tôm hùm lập tức đã bị cướp sạch, tức nhất là bác Huệ Tinh, không quan tâm đây là trường hợp gì, cũng không biết bản mặt già như vậy còn đem toàn bộ tôm hùm đến bàn của mình, cũng không nghĩ tới người khác có muốn ăn hay không.”
Bối Nhi oán giận lập tức khiến Trịnh Vũ Hi che miệng cười duyên, “Em rất muốn ăn tôm hùm?”
Bị Trịnh Vũ Hi nhận ra tâm sự, Bối Nhi ngượng ngùng nhìn sàn, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang vểnh lên cao, chắc chắn cho dù treo ba cân thịt heo vào cũng không rơi xuống.
“Vì sao em không nói với anh rể họ?” Trao đổi ánh mắt.
Bối Nhi nhận được chỉ thị của Trịnh Vũ Hi, lập tức chuyển hướng Trình Chính Khôi, “Anh rể họ, em muốn ăn tôm hùm.”
Lúc này cô không phải lặng lẽ nói, mà là mặt đối mặt gọn gàng dứt khoát nói ra.
Trình Chính Khôi kinh ngạc nhìn Bối Nhi, “Trong thực đơn hôm nay có tôm hùm, chờ một chút sẽ mang ra bàn.”
“Còn nói nữa, tất cả vào trong bụng bác Huệ Tinh hết rồi.” Bối Nhi nói thẳng không kiêng kị.
Trình Chính Khôi hiểu biết cười cười, “Thì ra là như vậy.” Đồng thời nhận được ánh mắt trêu tức của bà xã, “Anh lập tức căn dặn nhà bếp chuẩn bị một phần nữa.”
“Chỉ có một phần?” Bối Nhi lập tức kêu lên.
Trình Chính Khôi không nghĩ rằng Bối Nhi sẽ kêu lên, nhất thời nóng vội đưa tay che miệng của cô, “Hư, không cần kêu, em muốn ăn bao nhiêu thì kêu bao nhiêu, như vậy được chưa?”
Bối Nhi tươi cười rạng rỡ kéo cái tay ở ngoài miệng mình ra, “Em biết anh rể họ là lớn nhất mà.” Chợt chạy tới bên cạnh Trịnh Vũ Hi, cố ý nói nhỏ bên tai cô: “Về sau mượn chiêu này của em đối phó với anh rể họ, nhất định trăm phần trăm hiệu quả.” Nói xong liền cười hì hì tránh ra.
Trịnh Vũ Hi nhịn không được che miệng cười nhẹ, “Thật sự là một tiểu quỷ tinh quái.”
Trình Chính Khôi tò mò hỏi Trịnh Vũ Hi: “Bối Nhi nói gì với em vậy.”
Trịnh Vũ Hi buồn cười liếc Trình Chính Khôi một cái, “Bối Nhi biết anh là người trọng sĩ diện, vừa rồi nó cố ý, kết quả thật sự là nó đạt được mục đích.”
Trình Chính Khôi vừa bực mình vừa buồn cười than thở: “Tiểu quỷ này.”
Một màn nhạc đệm này, làm cho Cổ Việt Di ở một bên không lên tiếng càng xem càng cảm thấy thú vị, “Cô gái kia là ai?”
“Hả, cậu nói Bối Nhi sao?” Trình Chính Khôi tươi cười, “Đó là em họ của Vũ Hi, Kim Bối Nhi, là học sinh cấp ba, mười chín tuổi mà y như một đứa trẻ.”
“Thoạt nhìn rất thú vị.” Cổ Việt Di nói ra cảm giác trong lòng.
Trình Chính Khôi một chút cũng không chấp nhận, “Người bên cạnh nhìn thì thú vị, nhưng người bị nó chỉnh thì một chút cũng không thấy thú vị, lúc Bối Nhi tốt tính thì giống như đất sét tuỳ người khác nặn, tạo thành hình dài là hình dài, tạo thành hình tròn là hình tròn, nhưng khi nó tức giận, sẽ biến thành tấm sắt nóng phỏng tay.”
Cổ Việt Di nghe vậy chỉ cảm thấy thú vị, một chút cũng không cảm thấy Kim Bối Nhi là cô gái đáng sợ.
Sau khi tiệc mừng kết thúc, đám bạn tốt không chịu buông tha Trình Chính Khôi, toàn bộ mọi người đi đến tân phòng của Trình Chính Khôi, Trình Chính Khôi hình như sớm đã có dự phòng, biết đám bạn tốt này sẽ không dễ dàng buông tha anh, cho nên trong biệt thự xa hoa anh tiếp tục tổ chức vũ hội kết hôn, tận tình cười đùa vui vẻ, có rất nhiều món ngon ăn không hết, rượu ngon uống thoải mái, khiến mọi người thả lỏng cảm xúc căng thẳng khi làm việc ngày thường.
Mọi người vây quanh chú rể Trình Chính Khôi đang đứng trên bàn múa bụng, bộ dáng khôi hài khiến cả đám cười ha ha.
Kim Bối Nhi được Trịnh Vũ Hi thịnh tình mời đến biệt thự, bọn họ vui đùa ầm ĩ, nhưng những hoạt động này cô không cảm thấy thú vị chút nào, vì thế cô một mình đi vòng quanh biệt thự, chậm rãi thưởng thức kiến trúc thiết kế.
Nhìn thiết kế xa hoa trong nhà, cô chỉ có thể nói chị họ đã tìm được phiếu cơm bảo đảm dài hạn rồi.
Khi cô say mê trong sự xa hoa trước mắt, rẽ qua khúa cua phía trước thì...
“Việt Di, Chính Khôi cũng kết hôn rồi, anh tính...” Cả người Eva gần như dán trên người Cổ Việt Di, nháy mạnh hai hàng lông mi cong dài, yêu kiều dò hỏi.
“Cậu ấy là cậu ấy, tôi là tôi.” Đôi mắt lợi hại của Cổ Việt Di cách cô chỉ có một cm.
Eva hút phải một hơi lạnh. “Chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm...”
Cô chờ, vì hy vọng một ngày kia có thể trở thành bà Cổ.
“Vậy thì như thế nào?” Ngón trỏ của Cổ Việt Di lướt qua gương mặt xinh đẹp.
“Em muốn một gia đình, một gia đình chỉ thuộc về hai người chúng ta...” Đôi môi đỏ tươi để lên cánh môi khêu gợi của anh, to gan mυ'ŧ.
Cổ Việt Di cười lạnh một tiếng, cũng hôn cô.
Triền miên trong chốc lát, Cổ Việt Di chậm rãi nhường ra một chút khoảng cách.
“Hãy tin em, em nhất định sẽ là một người vợ thật xứng đáng.” Eva thì thào.
Cổ Việt Di đột nhiên khinh miệt cười, “Cho tới bây giờ, trong đầu tôi chưa hề có ý muốn kết hôn.”
Giọng anh trầm xuống, khiến Eva tỉnh lại, cô khẩn trương nhìn anh chăm chú.
Cổ Việt Di nhếch miệng, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại những sợi tóc tán loạn, “Phụ nữ thông minh tốt nhất đừng ở trước mặt tôi nhắc hai chữ kết hôn, em muốn làm một phụ nữ thông minh hay là một ả ngu ngốc?”
Thái độ ngạo mạn của anh hình như thể hiện, cho dù là ai cũng không thể cầm giữ anh, loại cá tính nóng nảy mãnh liệt như gió này làm người ta không rét mà run, chết tiệt là làm cho người ta không kháng cự được.
Eva thoáng nhìn hai hàng lông mày chợt tắt của anh, sợ anh tức giận, lại lần nữa nhào vào trong lòng anh, hôn như mưa lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, nghĩ cách khiến anh nhiệt tình.
Dục niệm ngủ đông trong cơ thể anh rất nhanh liền bị cô lay động, anh đoạt lấy chủ quyền che lại môi cô, bàn tay to đặt ở trên quần áo trước ngực cô vừa nắn vừa xoa, tiện đà kéo chiếc váy dài lên cao, bàn tay to dán trên đùi cô dao động, vừa vỗ về vừa tra tấn làn da ngọc ngà của cô.
Eva bị anh vuốt ve nhẫn nại không được liên tục thở gấp...
Cô say, cuồng, dục hỏa vỡ òa, từ trong miệng truyền ra.
Thân thể Cổ Việt Di cùng cô gắt gao dính nhau, thành thạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
“Việt Di...” Eva ý loạn tình mê không ngừng rêи ɾỉ, dục hỏa dấy lên cơ hồ sắp nổ tung, cô không ngừng thở gấp, bị lạc trong kí©ɧ ŧìиɧ.
“Muốn?” Khẩu khí của anh bình ổn kỳ lạ.
“uh.” Eva nhẹ nhàng hưởng ứng.
“Đủ!” Cổ Việt Di đột nhiên dừng động tác.
Vẫn đắm chìm trong kí©ɧ ŧìиɧ, Eva thực sự không thể tin lại chuyển biến như vậy, không thể chịu đựng được đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, si mê nhìn Cổ Việt Di. “Việt Di... Anh...”
Cổ Việt Di từng chút cách xa cô, lạnh lùng gỡ cánh tay đang vòng quanh mình. “Đừng quên, nơi này là nhà Chính Khôi, mặc quần áo của em vào, thật khó coi.”
“Việt Di.” Anh không biết như vậy sẽ bức cô điên sao?
Cổ Việt Di lạnh lùng thoáng nhìn. “Không muốn?”
Tầm mắt anh tựa như nước đá vô cùng lạnh đổ xuống, đem hồn phách Eva đánh tan, nào dám tiếp tục háo sắc. Hai tay run run sửa sang lại quần áo xốc xếch, trong lòng không an tâm.
“Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi.”
Cổ Việt Di cười lạnh, xoay người...
“Ai, không diễn tiếp.” Đột nhiên một giọng nói xông ra.
Cổ Việt Di vô tâm nhìn lại đột nhiên mặt cứng đờ, tâm lơi lỏng đột nhiên buộc chặt lên.
Kim Bối Nhi?
Trong nháy mắt, Cổ Việt Di nhăn hai hàng lông mày lại, nhìn Kim Bối Nhi không biết đã trốn trong góc nhìn trộm từ khi nào, “Cô vẫn trốn ở đó nhìn lén chúng tôi?”
Kim Bối Nhi vô tội nhún nhún vai, “Không phải tôi cố ý muốn nhìn lén, là hai người không để ý chút nào, hào phóng diễn cho tôi xem.”
Eva đột nhiên tức giận, tiến lên kéo bả vai Kim Bối Nhi. “Một cô học sinh lông vẫn chưa mọc dài vậy mà trốn ở góc nhìn lén người ta... Người ta...” hai chữ ‘thân thiết’ đột nhiên nói không nên lời.