Buổi chiều, Hoắc Cần tiếp tục làm quần áo, Tô Nguyên Nguyên ngồi trên băng ghế ở cửa, một tay cầm trống lắc, một tay cầm kẹo mạch nha chậm rãi liếʍ. Lẳng lặng quan sát bốn phía.
Cách đó không xa, một đám trẻ đang chơi pháo.
Tô Nguyên Nguyên đối loại trò chơi nguy hiểm như vậy là tránh xa, nhưng mà những tiểu bằng hữu này lại chơi vui vẻ vô cùng.
Một lát sau, những tiểu bằng hữu chơi xong, liền chạy quanh thôn, đi ngang nhà nhà Tô Nguyên Nguyên, còn đối với cô làm mặt quỷ.
Tô Nguyên Nguyên hừ một tiếng, lắc lắc trống trong tay, làm bộ không thấy được.
Kết quả tiểu bằng hữu thế nhưng phát hiện trống lắc trong tay cô, đứng ở cửa không đi.
Người trong thôn đâu có tiền mua đồ chơi cho con nít. Cho nên Tô Nguyên Nguyên trong tay trống lắc liền có vẻ đặc biệt hấp dẫn người.
Nếu là trước kia, bọn họ khẳng định là trực tiếp đoạt. Nhưng lần trước bị đánh, bọn họ cũng không dám.
Con nhỏ này có một người anh đánh nhau đặc biệt tàn nhẫn.
Mao Đản lần trước đẩy ngã Tô Nguyên Nguyên, có chút chột dạ. Nhưng tuổi còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn, vì thế lén lút chạy đến trước mặt Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên tức khắc như lâm đại địch: "Làm gì, anh của em có ở nhà, em kêu anh ấy đánh anh bây giờ."
Mao Đản run run, nhỏ giọng nói: "Đừng đừng đừng, anh tìm em chơi thôi."
Sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào trống lắc trong tay Tô Nguyên Nguyên. Lại phát hiện Tô Nguyên Nguyên trong tay còn có kẹo, tức khắc nuốt nuốt nước miếng.
Tô Nguyên Nguyên chớp mắt, ở trước mặt trẻ con thì không cần giả ngốc, dù sao đứa trẻ khác đều thực ngốc: "Có phải hay không muốn chơi?"
"Đúng đúng đúng." Mao Đản gật đầu.
"Vậy anh về sau phải nghe lời em, em sẽ đem đồ chơi cho anh chơi. Đồ chơi em rất nhiều, em còn có đạn châu. Em còn có thật nhiều đồ ăn."
Mao Đản có chút khó chịu. Kêu hắn nghe lời một nhỏ con gái, hắn không thích.
Tô Nguyên Nguyên vui sướиɠ phe phẩy trống lắc: "Anh em còn mua cho em xe đạp nha."
"Được, anh nghe em!"
Mao Đản kiên định nói.
Tô Nguyên Nguyên cười: "Anh đi cùng những người khác nói, ai nghĩ muốn chơi, có thể đến nhà em chơi, nhưng không được lấy đi, bằng không em nói với anh của em là các anh ăn cướp."
Dựa theo chỉ thị của Tô Nguyên Nguyên, Mao Đản liền đi truyền đạt chỉ thị.
Cẩu Đản lần trước bị ăn đánh, không thích, vì thế kiên định bỏ đi. Cũng dẫn đi một ít đứa lớn.
Nhưng thật ra một ít mấy đứa nhỏ giữ lại.
Tô Nguyên Nguyên cũng tuân thủ hứa hẹn đem trống lắc cống hiến ra. Kẹo là không có cho, còn phải xem biểu hiện của bọn họ về sau.
Nhìn mấy cái đứa trẻ ở cửa vui sướиɠ chơi đùa, Tô Nguyên Nguyên thực vừa lòng. Làm một người bình thường, sao có thể cùng toàn bộ thôn ngăn cách đâu.
Cô biết thôn này có chút người không tốt, nhưng là cũng có người tốt mà.
Cho nên bình thường lui tới vẫn là rất cần thiết. Chỉ cần cùng những người này tiếp xúc nhiều, cô cảm thấy vai ác sẽ ngày càng ít đi âm u.
Hoắc Cần ở trong phòng làm quần áo trong một lát, lại phát hiện đã lâu không thấy em gái của mình. Tức khắc vội vã ra tìm cô. Nhìn ở cửa một đám trẻ ầm ĩ, còn tưởng rằng là tới khi dễ Tô Nguyên Nguyên, trên mặt thần sắc đổi đổi, đang chuẩn bị phát tác, liền nhìn thấy em mình cũng đang thật cao hứng nhìn mọi người chơi. Hắn trong lòng tức khắc mềm mại.
Bé còn nhỏ như vậy, khẳng định cũng hy vọng có bạn bè.
Nhìn đến những đứa nhóc này cùng bé ở chung thực tốt, Hoắc Cần cũng không đuổi bọn họ đi.
Chỉ cần không khi dễ bé liền được.
"Anh Hoắc, anh Hoắc."
Hoắc Cần đang chuẩn bị trở về làm quần áo, đầu trọc Lưu Tiểu Quang đột nhiên chạy đến, trên mặt còn sốt ruột.
Tô Nguyên Nguyên đang chơi nhìn thấy hắn tới, tức khắc như cảnh giác.
Những đứa trẻ nhìn đến đầu trọc chạy tới, sợ tới mức lập tức bỏ chạy, cũng may lúc đi còn không quên đem trống lắc ném cho Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Lưu Tiểu Quang mồ hôi đầy đầu chạy tới cửa, nhìn đến Hoắc Cần đứng ở cửa, nhẹ nhàng thở ra: "Anh Hoắc, anh hôm nay sao không đi gặp Bưu ca?"
Hoắc Cần cười nói: "Hôm nay ăn tết, không đi."
"Ai da, Bưu ca tìm anh có việc đó. Hôm nay anh không đi, anh ta không cao hứng. Mới nãy còn bảo em tới tìm anh qua đó. Anh nhanh theo em đi đi, lỡ Bưu ca không cao hứng liền phiền toái."
Tô Nguyên Nguyên lập tức chạy tới ôm lấy đùi Hoắc Cần: "Anh hai ơi đừng ra ngoài."
"Ai da em gái à, em cũng đừng làm phiền." Lưu Tiểu Quang sốt ruột nói.
Tô Nguyên Nguyên trợn trắng mắt. Cô chính là cố ý làm phiền đó.
Hoắc Cần ngồi xổm xuống đem Tô Nguyên Nguyên bế lên. Vẻ mặt trầm mặc, phảng phất đang suy xét chuyện gì. Tô Nguyên Nguyên nói: "Anh hai ơi, đừng ra ngoài."
Cô cảm thấy nguyên bản bên trong cốt truyện, Hoắc Cần sở dĩ bị thương, khẳng định là bởi vì cái Bưu ca này.
Cho nên không cho Hoắc Cần ra cửa, không riêng gì ngăn cản gặp gỡ nữ chủ, càng quan trọng là đừng bị thương.
Nhưng Hoắc Cần vẫn là xoay người đi ra cửa, ôm Tô Nguyên Nguyên đi ra ngoài: "Bé đi trước đến nhà của ông bí thư được không, anh hai về trễ chút lại đến đón em."
Tô Nguyên Nguyên đôi mắt trừng lớn, sau đó liệt miệng muốn khóc.
Nhất chiêu trăm lần đều linh nghiệm, nhưng là lần này lại không linh. Hoắc Cần tuy rằng vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn là đem cô đưa đến nhà bí thư thôn.
Bí thư thôn đương nhiên là không thích trông trẻ cho người ta, nhưng Tô Nguyên Nguyên là ngoại lệ. Vì thế đáp ứng giúp đỡ trông nửa ngày.
Chờ Hoắc Cần phải đi, Tô Nguyên Nguyên ôm hắn đùi không buông tay: "Anh ơi, anh đừng bỏ lại em mà. Anh hai --"