Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Chương 19

Câu nói chợt ngừng, trong đám người huyên náo, đông đúc, đuôi mắt Mặc Khuê chợt lướt qua một tia ngân quang rét lạnh, anh kinh sợ rống to—

“Nằm xuống!” Lấy tốc độ sét đánh đem hai chị em che dưới thân hình cao lớn của mình, trong nháy mắt một tiếng súng nổ nặng nề vang lên.

“Vυ't—” Viên đạn xé gió lao đến trượt mục tiêu bắn trúng cửa kính thủy tinh của cửa hàng phía sau, chỉ nghe ‘keng, keng’, thủy tinh trong nháy mắt vỡ vụn rơi đầy đất.

“Á—Có người nổ súng!”

“Mọi người mau nằm xuống....”

“Cứu mạng a....”

Chỉ một thoáng, mọi người hoảng hốt, sợ hãi hét chói tai, hiện trường một mảnh rối loạn.

Thừa lúc rối loạn, Mặc Khuê nhanh chóng đưa hai chị em đến một góc đủ để che chắn thân hình hai người.

“Trốn kỹ! Trước khi tôi trở lại, nhất định không được ra ngoài!”

Cấp tốc dặn dò, tay rút súng lục giấu ở thắt lưng, thân thể linh hoạt nhanh chóng lao ra, nhấc chân mạnh mẽ đuổi theo bóng lưng khả nghi đang điên cuồng chạy trốn trong đám đông hỗn loạn.

Trong đám người rối loạn, Mặc Khuê không ngừng đuối theo kẻ khả nghi kia, thế nhưng người nọ hiểu rất rõ anh không thể nào mạo hiểm gây tổn thương người vô tội mà tùy tiện nổ súng, cứ chui về phía dòng người, chỉ một lúc đã biến mất trong biển người mênh mông.

Nơi khác, phía sau góc tường.

“Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đỗ Ánh Nguyệt lo cho an toàn của Mặc Khuê, vốn định thò đầu ra nhìn một chút, nhưng nghĩ đến anh nghiêm khắc ra lệnh đành phải ngoan ngoãn rút cổ về.

“Không rõ lắm! Chỉ biết là có người nổ súng tại nơi đông người.” Đỗ Ánh Tinh cười khổ, giọng yếu ớt, tay nhỏ bé ôm bụng, trán toát mồ hôi lạnh.

“Tiểu Tinh, an ninh ở Mỹ thật không tốt, súng tràn lan khắp nơi, tỷ lệ tội phạm lại cao, thật sự rất gay go....” Không phát hiện ra sự khác thường của cô, Đỗ Ánh Nguyệt lẩm bẩm oán trách.

Miễn cưỡng cười cười, Đỗ Ánh Tinh không lên tiếng, đôi môi trắng bệch.

“Hay là quay về Đài Loan sống đi? Mặc dù an ninh Đài Loan mấy năm nay cũng dần xuống cấp, súng đạn phi pháp ngày càng tăng nhưng dù sao cũng có điều luật quản lý súng ống đạn dược, không giống Mỹ....” Bỗng nhiên, dừng lại phát hiện em gái khác thường, thanh âm trong nháy mắt chuyển thành hoảng sợ.

“Tiểu Tinh, em sao vậy? Đừng dọa chị!” Hoảng loạn ôm lấy thân thể của cô không ngừng lau đi mồ hôi trên mặt cô, Đỗ Ánh Nguyệt sợ đến sắp khóc.

Làm sao bây giờ? Tiểu Tinh sắc mặt thật khó coi, không phải là xảy ra chuyện chứ?

“Em....” Cắn môi, Đỗ Ánh Tinh cố gắng nặn ra nói.

“Bụng em đau quá....”

“Bụng đau?” Đỗ Ánh Nguyệt kinh hãi, nhẹ nhàng để cô dựa vào tường cũng không để ý đến lời Mặc Khuê dặn dò.

“Em chờ chị! Chị lập tức đi tìm người đến giúp!”

Dứt lời, cô mau chóng đứng dậy chạy ra ngoài, ai ngờ mới vừa chạy ra muốn tìm người giúp thì một bàn tay chợt bắt được cô—

“Sao em lại ra đây? Không phải tôi đã bảo em trốn kỹ sao?” Mặc Khuê kinh sợ gầm thét, không thể tin được cô lại xem lời anh như gió thoảng qua tai.

“Mặc Khuê!” Quay đầu nhìn thấy là anh, Đỗ Ánh Nguyệt vui mừng kêu to.

“Thật tốt quá, anh trở lại rồi!”

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Tại sao chạy ra?” Tiếng sấm đùng đoàng, tiếp tục rống người.

“Bởi vì Tiểu Tinh đau bụng, tôi phải tìm người đến giúp a!” Cô sợ hãi kêu, vẻ mặt tái nhợt lôi kéo anh quay về góc tường.

Chết tiệt! Thấy Đỗ Ánh Tinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dáng vẻ yếu ớt, Mặc Khuê thầm rủa, trong lòng biết không ổn.

“Tôi nghĩ....Hai người phải đưa tôi....Đưa tôi đi bệnh viện...” Gượng cười, Đỗ Ánh Tinh vừa nói xong liền lâm vào hôn mê.

“Đi theo tôi!” Quyết đoán ôm lấy người, Mặc Khuê lệnh cho Đỗ Ánh Nguyệt theo sát anh, ba bước thành hai, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xe đỗ cách đó không xa.

Sau khi lên xe, đạp chân ga lấy tốc độ khủng bố cấp tốc chạy đến bệnh viện đồng thời gọi điện thoại cho bạn tốt—

“Alex, trên đại lộ Hollywood có một cô gái bị tôi đánh bất tỉnh, lập tức báo cho cảnh sát đưa người đến bắt giữ để bọn họ điều tra xem cô ta có phải là fan cuồng của Ivan Linx đã gửi thư đe dọa hay không. Còn nữa, hỏi cô ta có đồng phạm hay không? Có tin gì mới lập tức báo cho tôi biết...”

Trung Đông - Sa mạc Arabian.

“Đồ ăn hại!” Thanh âm giận dữ bỗng vang lên, một đôi mắt đàn ông thâm độc xuyên qua lều trại nhìn về phía biển cát vàng mênh mông bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Thất bại? Một gậy không thành công chính là đánh rắn động cỏ chỉ càng làm cho hắn thêm đề cao cảnh giác mà thôi....”

Tức giận hướng di động gầm thét, hắn sốt ruột tiếp tục nghe, sau khi nghe xong đề nghị của đối phương, lúc này mới âm trầm suy tính.

“Cách đó nghe cũng được...Theo tính cách của hắn, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn người vô tội bị liên lụy, hắn sẽ đến cứu người đến lúc đó chúng ta sẽ bắt cá trong ao...Được! Cứ làm theo ý của mày đi!”

Kết thúc cuộc gọi, hắn ra khỏi lều trại, khi nhìn đến ánh dương chiếu xuống đường ống dẫn dầu nơi xa thì ánh mắt vô cùng âm trầm nhưng khóe miệng lại kéo lên ý cười tàn nhẫn....

Những mỏ dầu, những chất lỏng quý giá kia vốn phải rơi vào tay hắn nhưng cố tình lại mọc ra một kẻ phá hỏng hết tất cả mộng đẹp thậm chí còn hại chết đứa con trai hắn yêu thương nhất, diệt hết thế lực của hắn khiến hắn chỉ có thể chật vật trốn khỏi bán đảo Trung Đông.

Hừ! Có lẽ tên kia nghĩ rằng tất cả vây cánh của hắn đã bị chặt đứt, không có cách nào trở lại (nguyên văn Đông Sơn tái khởi) đi! Ha ha! Trong sa mạc hắn vẫn còn giấu một đám thuộc hạ trung thành, cũng đâu dễ bị đánh bại như vậy!

Hắn đã quay lại! Bí mật trốn về Trung Đông cùng thuộc hạ tụ họp!

Hiện tại, nhất định phải dụ tên đáng chết kia tới đây, đem người sống đến trước mộ huyết tế con trai, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng!

Còn có, cái tên nhóc miệng còn hôi sữa đã dám can đảm ngồi lên vị trí chủ vị gia tộc Vi thị đứng đầu trong ngành sản xuất dầu mỏ, hắn cũng sẽ không bỏ qua....

“Cám ơn!” Bên trong phòng bệnh, Y Phàm chạy đến từ phòng thu âm gắt gao nắm tay vợ yêu đang nằm trên giường bệnh yên tĩnh say ngủ, chân thành nói cám ơn.

“Không! Để cho phu nhân bị động thai, tôi mới cần phải nói xin lỗi.” Mặc Khuê vô cùng áy náy. Thân là vệ sĩ, lại để cho người được bảo vệ bị tập kích phải vào bệnh viện, anh thật sự không làm tròn trách nhiệm.

“Không phải lỗi của anh! Nếu không phải anh kịp thời đẩy chúng tôi ra còn che chở cho chúng tôi thì tôi và Tiểu Tinh sớm đã bị hắt một thân tanh tưởi rồi, nói không chừng còn bị đạn bắn trúng đó!” Vành mắt đỏ hoe, Đỗ Ánh Nguyệt rất khổ sở.

“Bác sĩ nói Tiểu Tinh bởi vì kinh sợ mới động thai, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, tiêm một mũi an thai, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”

Ô...May mắn tổ tiên tích phúc, tất cả đều không sao! Nhớ lại lúc trước đến bệnh viện, nghe Mặc Khuê phiên dịch lời bác sĩ nói Tiểu Tinh sẽ sinh non, cô gần như bị dọa sợ suýt chút nữa gào khóc tại chỗ.

Gật đầu một cái, Y Phàm rất vui mừng vì lúc đầu đã thuê anh làm vệ sĩ nếu không hôm nay kết quả sẽ thảm hại hơn, nói không chừng còn có thể....

Nghĩ đến điều này, anh cả người run lên không dám nghĩ tiếp chỉ có thể run tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang say ngủ, trong mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô.

Thấy thế, Mặc Khuê nghĩ muốn nhường lại không gian cho hai vợ chồng, lập tức ôm lấy Đỗ Ánh Nguyệt lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh đi đến hành lang.

“Híc...” Vừa đến hành lang, Đỗ Ánh Nguyệt vẫn cố nén hoảng sợ liền vỡ òa, nước mắt tràn mi òa khóc.

“Em, em đừng khóc nữa...” Lần đầu tiên thấy cô vẫn luôn hoạt bát lại rơi lệ, Mặc Khuê luống cuống, tim thắt lại, vội vàng ôm cô vào ngực, thanh âm trầm thấp không ngừng an ủi.