Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Chương 21

Ông trời! Anh là một người đàn ông còn bị cô gái mình thích vô thức dụ dỗ, ngoại trừ giơ cờ trắng đầu hàng, anh còn có thể làm gì đây?

Một tia lửa nóng nhanh chóng lướt qua đôi con ngươi đen thâm thúy, anh đột nhiên cúi đầu phủ lấp đôi môi non mềm, thuận theo khát vọng trong lòng.

Gì? Đệ tử Thiếu Lâm sao lại hôn cô? Bị dọa đến hai mắt trợn to, Đỗ Ánh Nguyệt muốn đẩy anh ra nhưng lại có chút luyến tiếc...

Ô...Làm sao bây giờ? Nụ hôn của anh quả thật không tồi hơn nữa cảm giác vô cùng tuyệt vời, hại cô rất muốn tiếp tục hưởng thụ...Thôi! Thôi! Muốn hôn nồng nhiệt, mọi người cùng nhau đến đi! Hiện tại đã là thời đại bình đẳng, cô chẳng qua chỉ hưởng thụ một nụ hôn thôi, có cái gì ghê gớm chứ!

Trong lúc kí©ɧ ŧìиɧ, hai tay vô thức vòng qua cổ tráng kiện để mặc anh công thành đoạt đất, cho đến khi hai người không thở nổi, lúc này mới chậm rãi tách ra....

Ông trời! Cô thật ngọt, bảo anh nếm cả đời anh cũng không chán ghét! Khẽ tựa trán cô, Mặc Khuê hô hấp dồn dập không nhịn được nhếch môi cười.

“Ánh Nguyệt....” Thâm tình nỉ non, thanh âm say lòng người.

“Làm, làm chi?” Cảm giác mặt mình nóng rực, cô ngượng ngùng không nói lên lời. Đệ tử Thiếu Lâm có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn người hay không? Chân cô sẽ mềm nhũn ra đó!

“Từ ba năm trước tôi đã muốn hôn em như vậy rồi....” Mãn nguyện thở dài, khéo léo bày tỏ tình ý.

“Phải, phải không?” Ba năm trước? Ba năm trước anh đã ‘tiếu tưởng’ cô rồi? Có phải cô dẫn sói vào nhà không? Ừm...Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ sâu xa.(cái từ đó ko hiểu ai giúp mình với nhé! Cảm ơn!)

“Em chỉ có mỗi hai từ ‘phải không’ này thôi sao?” Cảm nhận của cô gái này chỉ đến thế thôi sao? Chẳng lẽ không hiếu kỳ vì sao anh lại muốn hôn cô?

Ách...Chê hai chữ quá ít à? Mặt đỏ bừng, cô quyết định thuận theo dân ý.

“Hôm nay em muốn anh hôn như thế!” Nếu người ta đã hào phóng báo cho cô biết từ lúc nào đã ‘tiếu tưởng’ thì cô cũng nên có qua có lại thông báo thời gian mà mình ‘tiếu tưởng’ chứ!

Ông trời! Cô gái này...Thở dài, lắc đầu vì câu trả lời của cô mà cười lớn.

“Anh...Anh buông em ra đi! Em muốn đi rửa tay...” Mặt nóng quá, cô muốn đi hắt nước để hạ nhiệt, nếu không chút nữa sẽ phát sinh trọng án tự thiêu bí ẩn.

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Khuê bật cười buông tay.

Chỉ thấy cô mặt mày đỏ ửng, nhanh chóng thoát ra khỏi vòm ngực dày rộng, không nói hai lời nhấc chân chạy về phía phòng vệ sinh, chạy một mạch như điên.

Thấy thế, khóe miệng Mặc Khuê nhếch lên, lòng đầy yêu thương. Nhưng đúng lúc này, di động treo ở thắt lưng đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên Alex.

Có tin tức!

Thu lại tâm tình, anh nhấn nút nghe.

‘Rào, rào’ dòng nước lạnh buốt không ngừng chảy ra từ vòi nước, trước bồn rửa tay, cô gái thân thể mảnh mai lúng túng không ngừng, liên tục hắt nước lên mặt, cố gắng ‘ướp lạnh’ khuôn mặt nóng bừng của mình. Vậy mà lúc ngước lên nhìn mình trong gương, cô không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.

Ô...Cô gái vẻ mặt mơ màng, môi cánh hoa kiều diễm sưng đỏ, đáy mắt nhiễm đầy lửa dục chính là cô sao? Vừa nãy cô dùng dáng vẻ này đối mặt với đệ tử Thiếu Lâm sao? Nhìn qua giống như da^ʍ phụ chuyên dụ dỗ đàn ông vậy! Ô...Không muốn sống nữa, quá mất mặt a! (từ này là của tác giả ko phải ta chém nhé!)

Nhưng mà...Đổi một góc độ khác, cô vậy mà rất có tư chất làm ‘da^ʍ phụ Carmen’ nha! (theo như ta tra google thì đó là tên một bộ phim thì phải!)

Chứng cớ rành rành: trong mắt sóng nước mơ màng lưu chuyển, mặt mày đều toát lên vẻ mị hoặc, Đỗ Ánh Nguyệt trái xem phải ngắm giả vờ bày ra dáng vẻ phong tình vạn chủng, sau đó ‘Phì’ một tiếng bật cười.

“Kỳ quái, không hợp với phong cách của mình nha...” Buồn cười, lắc đầu tự giễu, bỗng nhiên nhìn trong gương thấy có người đi vào phòng vệ sinh, lén nhìn trộm lại phát hiện rõ ràng là một người đàn ông Trung Đông.

Gì đây? Đây là phòng vệ sinh nữ mà! Người này chắc là đi nhầm a? Xong rồi! Cô không nói được tiếng anh, làm sao để nhắc nhở ông ta đi nhầm phòng đây?

Bối rối gãi đầu, Đỗ Ánh Nguyệt xoay người hướng về phía người đàn ông Trung Đông xấu hổ cười cười, đang định dùng ngôn ngữ hình thể để diễn tả thì bỗng nhiên, tên kia vẻ mặt hung ác nhào đến dùng vải trắng tẩm thuốc bịt kín miệng cô.

“Ưʍ...” Hoảng sợ kêu lên định giãy dụa lại hít vào khí lạ, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền mất đi ý thức.

“.....Có đúng không? Xác định thư đe dọa là cô ta gửi...Hóa ra là mắc chứng hoang tưởng...Cảnh sát kết luận không có đồng phạm...Được! Tôi hiểu rồi!”

Kết thúc cuộc gọi, trên hành lang, Mặc Khuê nhíu mày, trầm ngâm....

Nếu không có đồng phạm, vậy kẻ thừa dịp nổ súng kia là ai? Không lẽ có kẻ giấu mặt có ý đồ bất chính với vợ chồng Lâm Khắc Tư? Bọn họ đắc tội với ai sao....Khoan đã! Lúc

đó anh đứng ở trước mặt hai chị em Đỗ gia, nếu đạn bắn tới hẳn là phải bắn trúng anh mới đúng, tên đó dường như không để ý đến điều này!

Nói như thế, mục tiêu của đối phương không phải Đỗ Ánh Tinh mà là...Anh? Ừm...Xem ra cần phải điều tra lại chuyện này.

Yên lặng đứng đợi Đỗ Ánh Nguyệt, Mặc Khuê nghiêm túc suy tư, cho đến một lúc lâu sau, anh liền cảm thấy kỳ lạ.

Đã hơn 15 phút rồi sao cô vẫn chưa trở về? Lâu như vậy khiến cho người khác bất an!

Trong lòng khẽ run, lo lắng không yên, lúc đang định đi vào phòng vệ sinh nữ kiểm tra thì đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, màn hình không có hiển thị bất kỳ dãy số nào.

“Ai?”

Trầm giọng hỏi, lúc nghe thấy lời đe dọa của đối phương, khuôn mặt cương nghị nháy mắt trở nên rét lạnh, thân hình cao lớn cứng ngắc, mãi đến khi đối phương nói xong rồi nhanh chóng tắt máy, anh mới vô cùng chậm rãi cất điện thoại về trong thắt lưng. Thế nhưng toàn thân lại phát ra một cỗ khí lạnh vô hình bức người, đáy mắt nồng đậm sát ý, khóe môi nhếch lên một độ cong khiến người ta rét run.

Phế vật Trung Đông kia, đây là mày tự tìm đường chết!

“Bị, bị bắt cóc?”

Trên giường bệnh, vừa mới tỉnh lại, Đỗ Ánh Tinh nghe tin này như sét đánh ngang tai, suýt chút nữa lại hôn mê, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Đúng thế.” Nhìn cô, Mặc Khuê nghĩ đến cô gái hoạt bát có khuôn mặt giống cô, tâm không khỏi căng thẳng.

Ông trời! Cô bị bắt đi, hiện tại có phải đang hoảng sợ hay không? Chỉ mong đám phế vật kia không có tổn thương cô, bằng không anh tuyệt đối sẽ khiến cho chúng hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!

“Vì sao?”

Nắm chặt đôi tay nhỏ bé băng lạnh của vợ, Y Phàm nghiêm túc tra hỏi. Tiểu Nguyệt mới đến Mỹ không lâu, trừ bọn họ ra hoàn toàn không biết ai khác, ai sẽ bắt cóc cô ấy chứ?

“Là lỗi của tôi!” Cố gắng đè xuống tâm tư hỗn loạn nhưng trong đôi con ngươi đen thâm thúy lại lướt qua một tia tự trách.

“Đối phương cùng tôi có chút ân oán, vì trả thù, cố ý bắt đi người bên cạnh tôi định dụ tôi đến Trung Đông, một mẻ tóm gọn.”

“Trung Đông?”

Y Phàm cùng Đỗ Ánh Tinh kinh hô, không hẹn mà cùng nhìn anh chằm chằm.

Đây là làm sao? Bọn họ mời vệ sĩ là vì bảo vệ an toàn cho bản thân, không ngờ lại thu hút nguy hiểm!

Giống như nhìn thấu tâm tư của hai người, Mặc Khuê không khỏi cười khổ.

“Tiểu Nguyệt...Tiểu Nguyệt không thể có chuyện...” Nghĩ đến chị mình bị côn đồ bắt đi, không biết sẽ có kết quả kinh khủng gì, Đỗ Ánh Tinh sợ đến phát run, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

“Y Phàm...Em chỉ có mỗi chị Tiểu Nguyệt...Chị ấy tuyệt đối không thể gặp bất trắc gì....Anh nhất định phải...Phải nghĩ cách cứu chị ấy....”

“Tiểu Tinh, em đừng kích động!” Vội vàng an ủi vợ yêu, Y Phàm vội bảo đảm.

“Yên tâm! Cho dù tán gia bại sản, dùng hết quan hệ anh cũng sẽ tìm người cứu Tiểu Nguyệt về!” Tiểu Nguyệt không những là em vợ anh mà còn là người cùng anh lớn lên từ nhỏ, cũng xem như em gái ruột a!