Đem Trà Xanh Tình Địch Lấy Về Nhà

Chương 2

Ban đêm, đêm tân hôn đầu tiên

Thi Linh Âm thay một cái váy dài màu đỏ, cổ áo vẫn cao đến tận cằm, cùng với một đôi găng tay ren màu đỏ. Tóc dài đỏ sậm được búi lên gọn gàng, búi tóc được tô điểm bằng mấy viên ngọc trai trắng, vành tai hạ xuống đôi hoa tai trân châu lấp lánh .Tao nhã nhưng gợi cảm

Nàng ngồi ở trước một cái bàn nhỏ, Cố Triều Lan ngồi đối diện nàng

Cô thay đổi một bộ quân phục xám nhạt nhẹ nhàng, vải vóc mềm mại, để lộ ra đường cong thân thể. Không đội mũ quân trang, tóc đen quá vai buộc gọn gàng sau gáy, sót lại vài sợi tóc ngắn rơi ở sau tai, chỉ lộ một đoạn nhàn nhạt dưới dái tai. Ngược lại lộ ra thêm mấy phần mùi vị nữ nhân.

Nhìn ở khoảng cách gần, Thi Linh Âm phát hiện Cố Triều Lan thực sự rất gầy.

Nếu như nàng đứng lên, thân thể nhất định là cao mà đơn bạc. Chỉ nhìn hình thể, hoàn toàn không đoán được nàng từng là nữ Alpha biết đánh nhau hung hãn nhất Tây Á liên hợp khu.

Thi Linh Âm mở chai rượu vang, rót vào chén, đẩy đến trước mặt Cố Triều Lan.

"Cố thượng tướng làm gì cảnh giác ta như vậy?" Thi Linh Âm câu môi nở nụ cười, " Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi"

Cố Triều Lan lạnh lùng nói: "Ta không uống rượu"

Thi Linh Âm nói: " Vậy ngươi từng uống rượu sao?"

Cố Triều Lan không trả lời vấn đề này: "Phòng ngủ của ngươi không phải nơi này."

Nàng muốn chia phòng ngủ.

Thi Linh Âm cũng không đáp lại câu nói này của Cố Triều Lan, nàng quơ quơ chén rượu, ý cười lộ liễu làm càn: "Cố thượng tướng từng ngủ cùng Omega nào chưa?"

Cố Triều Lan trầm mặc, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Thi Linh Âm, ánh mắt nàng không hề che giấu phiền chán cùng cảnh cáo.

Thi Linh Âm bưng chén rượu, tao nhã thong dong, không chút nào hoảng sợ.

Nàng thật giống như ngay từ khi bắt đầu, liền chưa từng biết sợ cỗ nhuệ khí cùng hàn khí trên người Cố Triều Lan. Quả nhiên là nữ nhân không biết trời cao đất rộng.

"Cố Thượng tướng là người giữ mình trong sạch, xưa nay chưa từng có scandal, không dưỡng sủng vật, là một Alpha chính trực." Thi Linh Âm nghiêng người về phía trước mỉm cười, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Triều Lan, "Vậy ngươi cùng Cao Ninh Hành là quan hệ gì đây?"

Cố Triều Lan hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt trong nháy mắt sắc bén như đao, mạnh mẽ cùng Thi Linh Âm đối diện.

Thi Linh Âm ý cười dần dần sâu, mang theo một loại sắc bén, đắc ý, thong dong làm người phản cảm.

"Ta nghe nói, Cố Thượng tướng gặp chuyện, cũng là bởi vì A Hành." Nàng một tay nâng cằm, biểu hiện ngây thơ vô tội, "A Hành đích thực là nữ nhân mị lực phi phàm, tuy nàng chỉ là Beta, nhưng vẫn làm ta mê đắm. Hiện tại bất luận bên cạnh ta lui tới bao nhiêu người, người ta muốn nhất vẫn là nàng."

Thi Linh Âm biểu biểu hiện tiếc nuối: "Chỉ là đáng tiếc. . . Nàng làm phản."

Cố Triều Lan sắc mặt âm trầm: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Thi Linh Âm làm ra vẻ mặt hiếu kì: "Ta muốn biết, ngày đó hạm đội của ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Tại sao mười vạn người, hai mươi chiếc chiến hạm, không còn gì cả. Chỉ có một mình ngươi còn sống, bởi vì A Hành cho ngươi trốn "cửa sau" sao?"

Cố Triều Lan phiền chán đem tầm mắt trên mặt Thi Linh Âm dời đi, mím chặt môi, thái độ trực tiếp: "Cút ra ngoài."

Thi Linh Âm bĩu môi: "Đừng hung hãn như vậy mà, chúng ta hiện tại là người một nhà, hà tất gì phải giấu diếm nhau?"

Cố Triều Lan lập tức nói: "Được. Vậy ngươi mất tích ba năm thật sự bị vô số người ngủ qua sao?"

Thi Linh Âm một giây cũng không chần chừ, bật thốt lên trả lời: "Đúng vậy, mỗi ngày đều có một đám người xếp hàng. Đêm nay Cố Thượng tướng muốn đến thử xem sao?"

Cố Triều Lan cắn răng: "Không biết xấu hổ."

Thi Linh Âm không hiểu nói: "Có thể diện thì như thế nào? Cố Thượng tướng có thể diện như vậy, không phải bây giờ cũng đã hỗn độn thành bộ dạng này sao? Thậm chí còn kết hôn với Omega như ta."

Cố Triều Lan lông mày nhướn một cái, bị lời nói sắc bén vô liêm sỉ Thi Linh Âm làm cho tức đến nỗi nói không nên lời.

Có thể nói quả nhiên là chưa từng gặp người không biết xấu hổ như này.

Thi Linh Âm lại hỏi lại lần nữa: "Cố Thượng tướng từng ngủ cùng Cao Ninh Hành sao?"

Cố Triều Lan âm trầm nhìn nàng: "Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta liền đem ngươi từ nơi này ném đi."

Thi Linh Âm chớp chớp mắt: "Đừng như vậy mà, ta không nói cái này nữa được chưa?"

Cố Triều Lan giơ tay chỉ ra cửa: "Ra ngoài."

Thi Linh Âm đứng dậy, nhưng không phải hướng ra cửa, mà hướng đi tới chỗ Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, sắc lạnh như một thanh hàn kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tràn ngập lực công kích cùng sát khí.

Thi Linh Âm hoàn toàn không để ý tới cỗ khí thế hung ác, cúi người tới gần.

Cố Triều Lan ánh mắt biến đổi, dùng khuỷu tay tập kích đánh tới, Thi Linh Âm lấy lòng bàn tay ngăn chặn, chống đỡ khuỷu tay Cố Triều Lan đẩy một cái ra bên ngoài, thừa dịp Cố Triều Lan không kịp chuẩn bị, cầm lấy cánh tay nàng mạnh mẽ kéo xuống, thân thể hai người đồng thời ngửa ra sau. . .

Thình thịch —— nàng kéo Cố Triều Lan đồng thời ngã ngửa trên sàn nhà.

Cố Triều Lan ngã đè lên người Thi Linh Âm, hơi nhướng mày, phản ứng cực nhanh chống đỡ cánh tay rồi xoay người né tránh. Nàng đi đứng bất tiện, né tránh cũng chỉ có thể nằm bên cạnh Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm bình tĩnh nhàn nhã đuổi theo, nằm lên người Cố Triều Lan, không hề bận tâm vén lên tà váy, đôi tất đen bó sát cặp chân dài lóe lên một cái trước mắt Cố Triều Lan.

Cặp chân thon dài cân đối được đôi tất đen ôm bó sát.

Thi Linh Âm ngồi trên người Cố Triều Lan, dùng toàn thân trọng lượng cùng khí lực, ngăn chặn nàng.

Cố Triều Lan sắc mặt tái xanh, oán hận chính mình nhất thời không đề phòng, để người nhìn không có sức chiến đấu như Thi Linh Âm nắm lấy cánh tay, cũng oán hận chính mình ở nhà không cảnh giác, không mang theo vũ khí bên người.

Không phải vậy cô sớm đã đá văng được nữ nhân phách lối này.

Thi Linh Âm không chút khách khí, chân thật ngồi trên đùi Cố Triều Lan, ngón tay vuốt ve quân phục của Cố Triều Lan.

"Cố Thượng tướng thân thể bất tiện, không nên chủ động, tất cả giao cho ta không phải càng tốt sao?" Nàng lại muốn cúi người tới gần.

Cố Triều Lan tung một quyền như trước, lại bị Thi Linh Âm ung dung hóa giải, nàng cầm lấy tay phải Cố Triều Lan, ấn chặt trên sàn nhà.

Thi Linh Âm sức mạnh lớn đến mức kinh người. Đây căn bản không phải khí lực mà một Omega nên có.

Cố Triều Lan cau mày, nàng không có ngửi thấy được hương vị Omega trên người Thi Linh Âm. Chẳng lẽ. . . Nữ nhân này thực chất là Alpha?

"Ngươi thả ta ra." Cố Triều Lan hung hăng nói.

Thi Linh Âm nói: "Ta nếu như không thả ra, Cố Thượng tướng sẽ gọi người tới sao? Sau đó để mọi người đều tới xem một chút, Cố Triều Lan Thượng tướng bị lão bà đặt ở dưới thân thương yêu như thế nào."

Cố Triều Lan mặt đều muốn tái rồi.

"Thi Linh Âm, ngươi đến cùng có biết hai từ liêm sỉ cùng tự trọng viết như thế nào không?"

Thi Linh Âm nói: "Ta không biết, lão bà dạy dỗ ta."

Cố Triều Lan: ". . ."

Thi Linh Âm nhìn nàng, chậm rãi thu lại ý cười. Nàng ngũ quan tinh xảo, diễm lệ, như một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ nở nộ vào ngày xuân, xinh đẹp đến lộ liễu lại tự nhiên, tựa như trời sinh đã vậy, từ nhỏ chính là muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nhưng khi nàng không cười, cỗ ngày xuân long lanh diễm lệ trong nháy mắt biến thành Hàn Nguyệt Đông sương*. Lạnh lẽo, xinh đẹp, đồng thời nguy hiểm.

(*Hàn Nguyệt Đông sương : ánh trăng lạnh lẽo trong đếm đông)

"Ta khả năng cùng dáng vẻ Cố Thượng tướng tưởng tượng không giống nhau lắm." Thi Linh Âm vừa nói, vừa cười lên, "Ngày hôm nay, chín bỏ làm mười, có thể tính là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta sợ Cố Thượng tướng đối với ta chờ mong quá cao, đặc biệt lộ ra một mặt chân thực cho ngươi xem. Hi vọng sau này, chúng ta có thể ân ái, hài hòa cùng chung sống."

Cố Triều Lan không giãy dụa nữa, nàng trấn định nói: "Trên người ngươi không có mùi vị Omega, còn có sức mạnh của ngươi, cũng không phải là sức mạnh mà Omega nên có."

Thi Linh Âm nở nụ cười: "Được rồi, coi như là quà ra mắt lần đầu gặp mắt. Ta cho ngươi xem một thứ."

Nàng một tay cởi cúc áo ở cổ.

Một nút, rồi lại một nút.

Da thịt trắng như tuyết từ trong vải đỏ chầm chậm lộ ra, nhẵn nhụi, mềm mại, đồng thời điểm xuyết một vài vết sẹo tinh tế màu phấn hồng.

Thi Linh Âm cởi đến ngực, mơ hồ lộ ra một chút da thịt mềm mại.

Sau đó nàng xoay người, quay lưng với Cố Triều Lan, cởi ra một nửa làn áo.

Tóc dài được vén lên, lộ rõ phía sau gáy cùng đôi vai trắng nõn mảnh khảnh.

Vốn dĩ là địa phương chứa tuyến thể, lại lạc vào một vết sẹo hình ngôi sao sáu cánh, khối da thịt ở giữa ngôi sao kia, thì bị từng đạo từng đạo vết sẹo chỉnh tề dày đặc bao trùm. Như có người từng đao từng đao, bình tĩnh mà tàn nhẫn cắt rách.

"Tuyến thể của ta, đã triệt để bị hủy hoại." Thi Linh Âm bình tĩnh nói, "Vì lẽ đó ta hiện tại không hoàn toàn là Omega, ta không có tin tức tố."

Thi Linh Âm đem cúc áo cài lên.

"Cố Thượng tướng, đây chính là bí mật lớn nhất của ta, ta hiện tại nói cho ngươi, sau này, ngươi phải đối xử với ta khá một chút a." Nàng cài lên cái cúc áo cuối cùng , quay đầu lại nở nụ cười, "Dù sao, chúng ta hiện tại đang đứng trên cùng một cái thuyền đây."

Cố Triều Lan nói: "Ngươi mất tích ba năm kia. . ."

Thi Linh Âm dựng thẳng lên một ngón tay: "Suỵt, cái kia ba năm, là một bí mật khác."

Cố Triều Lan nhìn nàng một cái, không tiếp tục nói nữa.

Thi Linh Âm đưa tay hướng về Cố Triều Lan: "Ta biết người bên ngoài đối với ta vô số lời chê trách, nhưng bọn họ làm gì, ta đều không để ý. Nhưng ngươi bây giờ đã cùng ta kết hôn, chúng ta sau này không chỉ muốn cùng giường cùng gối, còn muốn đồng cam cộng khổ, vì lẽ đó, ta hi vọng ngươi tin tưởng ta."

Cố Triều Lan nắm chặt tay Thi Linh Âm .

Thi Linh Âm câu môi, ôn nhu nở nụ cười: "Như vậy, hợp tác vui. . ."

Từ "vẻ" còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, thân thể Thi Linh Âm đã lệch đi, bị Cố Triều Lan mạnh mẽ đè xuống dưới. Cố Triều Lan đồng thời vươn mình, đè lên người Thi Linh Âm, dùng khuỷu tay chặn ngang cổ nàng.

Sức mạnh của Alpha rất lớn, có thể trong nháy mắt dễ dàng đè nát yết hầu Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm không dám lộn xộn, cũng không có ý định lộn xộn, nàng ngoan ngoãn nằm im, dùng cặp mắt câu nhân hoa đào lẳng lặng nhìn Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan nửa chống thân thể, tóc ngắn toán loạn rủ xuống bên sườn mặt, che đến gò má khiến nàng càng thêm gầy gò, lông mày dài, ánh mắt lạnh lẽo, hàn ý bức người. Nàng đại đa số thời điểm đều giống như thanh kiếm lạnh lẽo cứng rắn. Vì gϊếŧ người, mà vứt bỏ vẻ mềm mại.

"Ngươi xác thực là cùng ấn tượng của ta không giống nhau." Cố Triều Lan thấp giọng nói, "Ngươi nguy hiểm, hơn nữa còn nham hiểm. Trên người ngươi có rất nhiều bí mật, mà người có càng nhiều bí mật, thì càng giả dối, càng không thể tin tưởng. Bởi vì mục đích của người đó phức tạp."

Thi Linh Âm bình tĩnh nhìn Cố Triều Lan.

"Ngươi ngày hôm nay ở trước mặt ta đặc biệt không biết xấu hổ, dùng các loại biện pháp làm ta tức giận, để ta cảm thấy ngươi so với những lời đồn càng làm người thêm chán ghét, là một nữ nhân không có lễ nghi, chờ ta thiếu kiên nhẫn, ngươi lại đột nhiên hướng về ta cho ta thấy sức mạnh không tầm thường của ngươi, cùng với trên cổ của ngươi. . . Cái gọi là bí mật." Cố Triều Lan phân tích rõ ràng, suy luận logic, "Ngươi trước tiên ức sau dương*, ý đồ muốn phá vỡ cảnh giác của ta đối với ngươi, để ta theo bản năng cho rằng, ngươi là người không bình thường nữ nhân, nên bị đối xử đặc biệt."

(*Trước ức sau dương : yếu thế sau đó vươn lên, ban đầu xấu sau đó trở nên tốt đẹp)

Cố Triều Lan lần đầu tiên nở nụ cười, cười đến lạnh lẽo mà xem thường.

"Thi Linh Âm, ngươi nghĩ đến quá ngây thơ." Nàng nằm phục người xuống, tràn ngập quyết đoán nhìn chằm chằm con mắt Thi Linh Âm, "Ta e sợ, ta cùng tưởng tượng của ngươi, không giống nhau."

Thi Linh Âm cũng cười, nàng hỏi: "Như vậy, Cố Thượng tướng, nếu như chúng ta hiện tại đồng thời lấy thực lực chân chính của bản thân đánh một trận. Ngươi cảm thấy, ai sẽ thua?"

Hết chương 2