“Hả? Đúng rồi! Có chuyện gì vậy?” Mẹ của Dư Hải Tiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt ở đầu dây bên kia thì theo phản xạ cũng giảm âm lượng lại.
Giọng nói ở đầu dây tiếp tục: “Xin chào, con trai cô ngất xỉu trên đường, tôi tình cờ đi ngang qua.”
“Cái gì! Con trai tôi ngất xỉu sao!” Mẹ của Dư Hải Tiên vừa nghe thấy liền suýt ngất theo, ba của Dư Hải Tiên bên cạnh thấy vậy liền buông chảo xuống và nhanh chóng đỡ bà.
May mà mẹ của Dư Hải Tiên trấn tĩnh lại được, bà tháo tạp dề ra và nói: “Cậu báo địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ đến ngay.”
Điều này lại làm khó Cố Thấm, vì anh không hề nhận ra đây là con đường nào. Anh cúi xuống nhìn Dư Hải Tiên rồi vỗ mạnh hai cái vào mặt cậu ta.
Mẹ của Dư Hải Tiên nghe được hai tiếng “bốp bốp” rõ ràng từ đầu dây bên kia, sau đó giọng người đàn ông mang chút bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, tôi cũng không biết đây là đường nào.”
Ba của Dư Hải Tiên vẫn đang lắng nghe từ đầu, ông đưa ra một gợi ý: “Gửi định vị qua WeChat ấy.”
“Đúng đúng! Chàng trai, cậu dùng WeChat của con trai tôi gửi định vị qua đây đi!” Mẹ của Dư Hải Tiên nói.
May mắn là hệ thống định vị của WeChat sau 100 năm vẫn không thay đổi gì, Cố Thấm nhanh chóng dùng tài khoản WeChat của Dư Hải Tiên để gửi định vị. Anh kéo Dư Hải Tiên qua, đặt tựa vào tường rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Cố Thấm lại thấy bối rối. Anh nên đi đâu đây? Chết thì không chết được, chẳng lẽ quay về mộ của mình giống như một ma cà rồng và tiếp tục ngủ sâu sao?
Chắc chắn phải có cách để chết. Cố Thấm tự đưa ra một lời khích lệ kỳ lạ, sau đó quay người nhìn Dư Hải Tiên đang bất tỉnh. Qua mấy lần gặp gỡ, anh có thể cảm nhận rằng người này tuy nhát gan nhưng lại có một tấm lòng không xấu.
Ánh mắt của Cố Thấm thoáng qua một tia tính toán, còn Dư Hải Tiên trong cơn mê vô thức rùng mình một cái.
Mẹ của Dư Hải Tiên nhanh chóng nhận được vị trí định vị. Vừa nhìn, bà liền nhận ra ngay: Chỗ này chẳng phải ở gần nhà hàng sao? Đi bộ chưa đến năm phút là tới rồi.
Lúc này, trong nhà hàng, các thực khách bỗng ngửi thấy một mùi khét lẹt.
“Bạn có ngửi thấy mùi lạ gì không?”
“Cái gì cháy vậy?”
Rất nhanh sau đó, nhân viên nhà hàng nhìn thấy lửa bùng lên trong bếp, liền hét toáng lên: “Ông chủ! Cháy! Cháy!”
Nhưng chỉ trong chớp mắt, họ lại thấy ông chủ và bà chủ hối hả nhảy lên một chiếc xe bay, lái đi mất dạng khỏi hiện trường.
...
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chữa cháy đi!” Nhân viên nhà hàng lập tức tụ lại, người lấy bình chữa cháy, người đuổi khách ra ngoài. Cả nhà hàng phút chốc trở nên náo loạn.
Chỉ chờ ba phút, Cố Thấm đã thấy một chiếc xe bay dừng ngay trước mặt mình. Hai người trung niên bước xuống xe, đường nét trên khuôn mặt họ có nhiều nét tương đồng với Dư Hải Tiên.
Quả nhiên, mẹ của Dư Hải Tiên vừa nhìn thấy con trai đang nằm bất tỉnh liền lao tới, ôm chặt lấy cậu và gào khóc thảm thiết: “Con ơi là con! A a a a a!”
Ba của Dư Hải Tiên còn chưa kịp xem tình trạng của con trai, đã phải an ủi mẹ của Dư Hải Tiên: “Con vẫn còn sống mà.”
“Ông nói cái gì thế!” Mẹ của Dư Hải Tiên lập tức ngừng kêu la, trừng mắt lườm ông một cái thật mạnh, sau đó giao con trai cho ông để bế lên xe. Lúc này, bà mới phát hiện ra Cố Thấm đang đứng bên cạnh.
Cố Thấm thấy ánh mắt của mẹ Dư Hải Tiên nhìn qua, cố gắng nở một nụ cười nhưng không thành, chỉ với khuôn mặt lạnh lùng nói: “Chào dì ạ.”
May mà mẹ của Dư Hải Tiên nhận ra giọng nói này, bà nhìn khuôn mặt của Cố Thấm mà kinh ngạc như gặp thần tiên, nghĩ rằng thời buổi này, những người làm việc tốt cũng phải đẹp trai thế sao! Bà lau vội dầu mỡ trên tay vào quần, sau đó nhiệt tình chìa tay ra bắt lấy tay Cố Thấm và nói: “Cảm ơn cậu đã giúp con trai tôi, cậu đẹp trai quá!”