Editor: Sunn_t
Lục Nham say khướt, men rượu dâng đến cực độ. Hắn bước đi loạng choạng, cảm giác như cả thế giới đang nghiêng ngả, nhưng vẫn cố chấp muốn tự mình trở về phòng.
Hắn vào phòng nhưng quên đóng cửa. Sau khi tắm rửa xong, bước ra mới nhận ra cánh cửa vẫn mở toang, ánh đèn lờ mờ từ các nhà xung quanh hắt vào. Hắn đóng cửa lại, tắt đèn, rồi bước đến giường nằm xuống.
Chăn dưới lưng hơi phồng lên.
Lông mày hắn nhíu lại, đưa tay kéo chăn xuống. Trong bóng tối, hắn chẳng thấy rõ điều gì, chỉ dựa vào cảm giác mà tìm kiếm. Đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng, mềm mại, mang theo hương thơm dịu ngọt của sữa tắm len lỏi vào cánh mũi.
Phương Đường căng thẳng đến mức gần như nghẹt thở. Cô nằm trên giường, cơ thể sạch sẽ, không mảnh vải che thân. Khi chăn bị kéo lên, cô xấu hổ đến mức đưa tay che ngực, dù trong phòng tối đen như mực, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn.
Bàn tay hắn, mạnh mẽ và nóng rực, chạm vào làn da khiến cô gần như không nhịn được mà bật thành tiếng.
Cô cắn chặt môi, cơ thể dường như bị ngọn lửa từ bàn tay ấy đốt cháy từng đợt.
Lục Nham đương nhiên nhầm cô với Đào Thi Thi, vì tối nay cô gái ấy từng ngỏ ý đổi phòng, muốn qua đây ở chung với hắn.
Ngọn lửa trong người hắn bùng cháy dữ dội. Chỉ một lần chạm vào làn da mượt mà, cảm giác nóng bỏng nơi bụng dưới lập tức trỗi dậy.
Hắn thô bạo hất chiếc chăn xuống đất, cả thân người áp lên cô. Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt, hắn cúi thấp, lần mò tìm được đôi môi cô. Hắn nuốt lấy, hơi thở bỗng trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.
Cơ thể Phương Đường run rẩy không kiểm soát.
Cô gạt đi sự ngại ngùng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, run rẩy đáp lại một cách vụng về, để mặc bản thân bị cuốn vào nụ hôn mãnh liệt ấy, không ngừng bật lên những tiếng rên khe khẽ.
Hắn điêu luyện đến mức mỗi nơi chạm vào đều khiến cô như bị thiêu đốt. Đầu lưỡi quấn lấy, tinh tế và mạnh mẽ, khiến cô rơi vào trạng thái mê loạn, như bị ngọn lửa bùng cháy nhấn chìm.
Lục Nham một tay xoa nắn eo mảnh khảnh, một tay nắm lấy đĩnh kiều nhũ, đầṳ ѵú bởi vì hưng phấn đã đứng thẳng lên, lòng bàn tay hắn lơ đãng đảo qua, Phương Đường liền ở khoang miệng hắn khóc tựa mà ngâm kêu ra tiếng.
Hắn hôn xong môi cô, cúi đầu cắn xuống nhũ thịt, đầu lưỡi ở đầṳ ѵú cô liếʍ láp hoạt động.
Phương Đường che miệng lại, vẫn như cũ không thể khống chế từ yết hầu phát ra âm thanh nức nở.
Quá thoải mái.
Cô đã ra nước.
Cô lúc trước có xem qua phim cấm, xem những diễn viên AV kêu thật sự dâʍ đãиɠ, cô đều không thể tưởng tượng rốt cuộc có bao nhiêu thoải mái, thẳng đến giờ phút này.
Cô bị liếʍ đến phía dưới ngăn không được mà tiết ra nước.
Vật cứng nóng bỏng kia vẫn luôn để ở bụng cô, tỏa ra nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng mà xuyên thấu qua làn da truyền lại đến thần kinh cô.
Rất lớn, thực lớn.
Cô có điểm sợ.
Ngón tay Lục Nham để ở miệng huyệt cô, đâm thọc vài cái, thấy ra rất nhiều nước, hắn tựa hồ cười, lại tựa hồ chỉ là trong cổ họng tràn ra thanh âm thở dốc khàn khàn, dừng ở trong tai người khác thành than âm gợi cảm.
Chân bị tách ra, Phương Đường khẩn trương lại chờ mong mà nắm chặt khăn trải giường phía dưới.
Lục Nham chống eo nàng, một chút đâm thọc đi vào.
Thọc vài lần cũng chưa thọc đến vị trí.
Phòng không bật đèn, hắn thấy không rõ, chỉ có thể duỗi tay ra sờ soạng, lại đem Phương Đường sờ đến run run rẩy rẩy, phía dưới nước càng ngày càng nhiều.
Rốt cuộc tìm được vị trí, hắn đỡ qυყ đầυ một chút phá vỡ huyệt khẩu nhỏ hẹp kia.
Phương Đường đau đến muốn đứng dậy, “A…”
Lục Nham cúi người hôn lấy môi cô, vòng eo trầm xuống, toàn căn hoàn toàn đi vào.
Quá mức khẩn trương cùng ướt mềm, còn có nóng bỏng vô tận lôi cuốn hắn.
Hắn hưng phấn đến thở hổn hển, một bên dùng sức hôn cô, một bên dùng sức xoa nhũ thịt.
Phương Đường nước mắt đau đến chảy ra, năm ngón tay gắt gao véo phía sau lưng hắn, thân thể đau đến phát run.
Lục Nham mới vừa động hai cái, cô liền ôm chặt lấy hắn, tựa khóc nức nở mà kêu, “Đừng nhúc nhích…”
Cùng với thanh âm khóc nức nở mềm mại, Lục Nham đâm thẳng kích đến vòng eo run lên, một đường liền bắn.
Tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đều bắn vào trong cơ thể Phương Đường, cô bị làm tới giật mình, miệng phát ra tiếng khóc dường như rêи ɾỉ, “Ô…”