Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 2: Võ Nhị, Nhanh Treo Trên Cây Đi

"Ting, Túc chủ có thể sử dụng dịch dinh dưỡng Thần Ma cấp thấp, chưa đến một canh giờ sẽ mọc ra một Võ Tòng!"

"Một canh giờ?"

Nhìn cây nhỏ màu xanh biếc trước mắt, trong đầu tự động hiện lên thông tin: cây Thần Ma Võ Tòng cấp thấp này, đã mọc ra vô số Võ Tòng!

"Dịch ding dưỡng Ma Thần cấp thấp sử dụng như thế nào?" Giang Thái Huyền ý nghĩ dao động, dịch dinh dưỡng Thần Ma cấp thấp liền xuất hiện ở trong tay.

Dịch dinh dưỡng Thần Ma. rất giống với bình phun tưới hoa ở kiếp trước, nhưng ở bên trong lại không có nước, mà là chất lỏng màu xanh biếc, không chút mùi.

"Ting, đem dịch ding dưỡng Ma Thần phun lên cây Võ Tòng, cây Võ Tòng sẽ tự hấp thụ, nhưng dịch dinh dưỡng Ma Thần dung lượng quá ít, chỉ có thể cam đoan mọc ra được một Võ Tòng hoàn mỹ."

"Một người thì một người, dù sao cũng mạnh hơn là không có cái gì."

Một vạn ba nghìn tám trăm năm, đừng đùa nữa, thân thể nhỏ bé này của ta, có thể sống đến sáu mươi đã là được ông trời phù hộ rồi.

Đem dịch dinh dưỡng Thần Ma tưới lên cây Võ Tòng xong chỉ còn lại một bình trống không, thôi thì giữ lại chứa nước vậy, Giang Thái Huyền thầm nghĩ.

Làm xong tất cả, liền chờ một canh giờ sau, Võ Tòng thành công mọc từ trên cây ra.

Nhưng không hiểu sao cảm giác thấy là lạ?

Người mọc từ trên cây ra, nhân sâm sao? Là Thần Ma trồng ra ư?

Trong đầu Giang Thái Huyền rối loạn nghĩ, xa xa, truyền đến một tiếng hô hoán: "Huyền ca, Tây Môn đại quan nhân của huynh đến rồi."

"Thằng mập chết tiệt này." Giang Thái Huyền quét mắt nhìn cây Võ Tòng, không có thay đổi gì, cũng không để ý nữa, nhanh chóng đi về phía * Thần Ma đạo tràng

(*đạo tràng: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ)

Giang Thái Huyền không để ý rằng, một tiếng Tây Môn đại quan nhân kia, đã khiến cây Võ Tòng run lên một chút.

Giang Thái Huyền đi vào đạo tràng, tìm một vật gì đó chặn hàng chữ trước cửa kia, để tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết.

Làm xong mọi thứ, tiếng gọi ầm ĩ đến gần, Giang Thái Huyền vội vã đi ra khỏi đạo tràng, đóng cửa tiệm lại.

Một quả cầu thịt chạy hồng hộc tới, một thân vải thô áo gai, đội một chiếc mũ viên ngoại, trong tay cầm quạt xếp, vô cùng đỏm dáng: "Huyền ca, huynh nói xem, lối ăn mặc này của ta, có giống như vị Tây Môn đại quan nhân trong câu chuyện mà huynh kể không?"

Giang Thái Huyền che lấy trán, đột nhiên có chút hối hận vì đã kể chuyện phong lưu của Tây Môn Khánh cho thằng nhãi này:"Nói chuyện khác đi, ngươi ngày ngày chạy đến chỗ ta, vườn thuốc không cần chăm sóc sao?"

Người tự xưng là Tây Môn đại quan nhân ở trước mắt, đúng là đang ở cùng với hắn, là một phế vật bị đưa đến đây, Tây Môn Tình, ừ, tên rất hay, cũng rất giống Tây Môn Khánh.

Từ lúc Giang Thái Huyền kể cho hắn về Tây Môn Khánh, con người này hình như nhập vai quá rồi, ngày ngày tự cho mình là Tây Môn đại quan nhân.

"Huyền ca, lần trước huynh nói Tây Môn Khánh *phủ xanh xong, vô tình gặp tuyệt thế mỹ nhân Phan Kim Liên, chuyện sau đó thì sao? Hắn ta có đến nhà Phan Kim Liên phủ xanh không?"Tây Môn Tình rõ ràng không muốn nói sang chuyện khác, một mặt mong đợi, mắt sáng lên nhìn chằm chằm Giang Thái Huyền.

*phủ xanh: cắm sừng, nɠɵạı ŧìиɧ

Giang Thái Huyền da mặt giãn ra: "Xanh rồi."

"Tổ Tiên đại tài quá!" tên mập vỗ đùi, thịt mỡ rung lên, cả người run rẩy vì kích động:"Ta sẽ noi theo tổ tiên, phủ xanh cả thành Thanh Nguyệt!"

"Ta....."Giang Thái Huyền há miệng, thở dài:"Ngươi với Tây Môn Khánh, hình như không có quan hệ gì?"

Như thế nào mà Tây Môn Khánh của trái đất, sang tới dị giới, được nhận làm tổ tiên rồi?

Tên mập không hài lòng, thu nụ cười lại, một mặt nghiêm túc nói:"Huyền ca, thiên hạ Tây Môn đều là người một nhà, ta chính là người nhà họ Tây Môn, tổ tiên cũng vậy, hơn nữa đều là phế vật, ta rất có thể là con cháu chính tông của tổ tiên!"

Sắc mặt tên mập rất nghiêm túc, rất đứng đắn, cho người nghe có một loại cảm giác, nếu ngươi không nói là đúng thì ta sẽ liều chết cùng người.

Trong câu chuyện Giang Thái Huyền kể, Tây Môn Khánh cũng là một kẻ phế vật không thể tu luyện, điều này đối với tên mập mà nói rất có sự đồng cảm.

"Cái này cũng có thể đưa thành chính tông sao?" Giang Thái Huyền ngạc nhiên nhìn hắn, tên mập này, còn vô sỉ hơn trong tưởng tưởng của hắn!

"Huyền ca, mau nói xem, tổ tiên làm thế nào cắm sừng chồng của Phan Kim Liên, tuyệt thế mỹ nhân hả, ta nhất định phải học được phương pháp này, trở về học viện Thanh Nguyệt, tán được hoa khôi của trường!" Tây Môn mập mạp mở to đôi mắt nhỏ, nhìn Giang Thái Huyền mong chờ.

Làm thế nào cắm sừng chồng của Phan Kim Liên? Võ Đại Lang?

Giang Thái Huyền bóp bóp trán, nhìn vẻ mặt mong chờ của Tây Môn mập mạp, biết rằng nếu không nói, tên mập này nhất định sẽ không đi nữa, sẽ luôn làm phiền hắn.

Nghĩ một chút, Giang Thái Huyền nói:"Lời này phải kể từ lúc bắt đầu, một ngày nọ, Tây Môn đại quan nhân đang trêu nghẹo mỹ nữ bên đường, trên trời rơi xuống một cây chày gỗ...."

Tây Môn mập mạp say sưa nghe kể, giống như đã nhập vào trong đó, nghe nói trên trời rơi xuống một cây chày gỗ, còn cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên trời, né ra một chút.

"Một thằng lùn bán bánh hấp, cũng dám cùng tổ tiên của ta tranh giành mỹ nhân sao?"

Nghe nói về Võ Đại Lang, Tây Môn mập mạp không khỏi tức giận: "Mỹ nhân phải là tổ tiên dành được, một thằng lùn há có thể có phúc phận ấy?"

Giang Thái Huyền khóe miệng giật giật, đệ cứ tiếp tục, ta giúp đệ ấn chặt quan tài của Võ Đại.

"Cái gì, Võ Đại còn có một đệ đệ, một mình đánh chết hổ?" Tây Môn mập mạp mở to hai mắt, cả người phát run.

Hắn và Giang Thái Huyền giống nhau, đều là phế vật, trói gà không chặt, hắn nhập vai, bản năng so sánh một chút, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của Võ Tòng, hơn nữa, tổ tiên cũng là phế vật.

"Cho nên, Tây Môn mập mạp, chuyện tiếp theo đây, có chút đau thương, ngươi khỏi cần nghe nữa, mau chóng quay về đi." Giang Thái Huyền nói, hắn còn muốn nghiên cứu đạo tràng Thần Ma đây.

"Không được, phần tiếp của câu chuyện, ta nhất định phải biết, ta phải biết tổ tiên nhà ta......a."

Tây Môn Tình chưa nói hết câu, liền kêu thảm một tiếng, thân thể mập mạp bay ra ngoài, một ngụm máu phun ra, giống như một quả bóng bay đang bay lượn.

"Chuyện gì vậy?" Giang Thái Huyền ngớ người, vừa xong có bóng đen ở trước mắt lóe lên, tên mập sao lại hộc máu bay ngược ra sau vậy?

Tây Môn Tình cũng không hiểu rõ, chỉ cảm thấy bản thân giống như bị va đập vào ngọn núi lớn, ngũ tạng chấn động, khí huyết tán loạn, bị thương nghiêm trọng.

"Ngươi không phải là muốn biết chuyện tiếp theo sao? Để ta nói cho ngươi, Tây Môn Khánh, bị ta chặt lấy đầu, đem đi tế huynh trưởng!"

Một thân ảnh cao lớn, châm rãi bước đến, nhìn xuống Tây Môn Tình.

"Ngươi, ngươi là ai?" Tây Môn mập mạp chết lặng, ta chỉ là đang chuyên tâm nghe một câu chuyện, làm sao lại bị đánh vậy?

"Ta, Võ Tòng, Võ Nhị Lang!"

Một tiếng thét dài, âm thanh chấn động trăm mét, khí thế mạnh mẽ như nước thủy triều, mãnh liệt mà chảy tựa như Hoàng Hà cuồn cuộn, áp xuống trong lòng Tây Môn mập mạp kia.

"Ting, cảnh báo, Thần Ma cấp thấp Võ Tòng bởi vì gặp phải kích động, tự ý xuống cây Võ Tòng, mời Túc chủ mau chóng bắt lại, để hắn mọc trở lại."

"Võ Tòng...."

Giang Thái Huyền ngẩn người, Võ Tòng còn có thể tự mình nhảy xuống?

Không đúng, vừa rồi chặt lấy đầu, đem tế huynh trưởng!

Giang Thái Huyền vội vã lên tiếng, đây là Tây Môn Tình, không phải Tây Môn Khánh, Võ Tòng sẽ không trực tiếp đem hắn đi tế đấy chứ?

Giờ phút này, chỉ thấy quanh thân Võ Tòng khí thế cuồn cuộn, một cỗ năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường hội tụ trong bàn tay, tỏa ra hơi thở cuồng bạo, Tây Môn Tình tin rằng, nếu năng lượng này đánh trên người mình, bản thân tuyệt đối sẽ không còn mảnh nào!

"Dừng tay!" Giang Thái Huyền gào lên dữ dội, đây không phải là Tây Môn Khánh, nơi này cũng không phải truyện Thủy Hử!

Thân ảnh cao lớn kia động tác dừng lại, lực trong tay vẫn chưa tan nhưng không đánh nữa, trầm giọng nói:"Đợt ta gϊếŧ xong tên con cháu nhà Tây Môn da^ʍ tặc này, sẽ phục mệnh tràng chủ sau."

"Ta không phải con cháu Tây Môn Khánh, ta hoàn toàn không quen biết hắn, oan uổng quá, tráng sĩ." Tây Môn mập mạp sắc mặt sụp xuống, khóc thành tiếng.

Ta chỉ là tìm hiểu một chút câu chuyện của Tây Môn đại quan nhân, tùy tiện bịa đặt vài câu, ngươi tại sao lại tin vậy?

"Khụ khụ, Võ Nhị, tha cho hắn trước đi, chuyện này lát nữa sẽ cho người một lời giải thích viên mãn." Giang Thái Huyền vội vàng nói.

Thân ảnh cao lớn kia chần chừ một chút, hừ lạnh một tiếng nói, " Hôm nay, để lại mạng chó nhà người trên thân ngươi trước, lần sau, ta nhất định chém không tha!"

"Huyền ca." Tây Môn mập mạng mặt mũi trắng bệch, hắn bị hù dọa rồi.

"Còn không mau đi."Giang Thái Huyền cả giận nói.

Tây Môn mập mạp không để ý thương thế, vừa lăn vừa bò rời đi.

" Thần Ma cấp thấp Võ Tòng, bái kiến tràng chủ." Tây Môn mập mạp vừa đi, thân ảnh cao lớn liền ôm quyền nói.

"Võ Tòng." Giang Thái Hà nội tâm kích động, đây chính là vị anh hùng đánh hổ trong truyền thuyết, sau này có thịt ăn rồi!

Mà lúc này, thông tin của Võ Tòng, cũng hiện lên trong đầu hắn.

Thần Ma cấp thấp Võ Tòng

Hiệu: Anh hùng đánh hổ

Công pháp: Thần võ kinh

Tu vi: Tiên Thiên *sơ kỳ (thời còn nhỏ, bởi vì nhanh chóng nhảy xuống cây, phát triển không tốt)

Thể Thần Ma bất diệt: Thần võ thể

Thiên phú: Say rượu (trạng thái say rượu, lực chiến tăng 100%)

Bị động thiên phú: Đối với các loại hổ yêu ma có sức áp chế lên tới 20%.

"Phát triển không tốt?" Giang Thái Huyền ánh mắt chợt lóe, vội nói: "Võ Nhị, nhanh treo trên cây, đừng ảnh hưởng đến sự phát triển của tương lai.