Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Vậy thì ở một đêm." Dung Mặc Sâm từ trên ghế salon đứng lên, tầm mắt đảo qua nhìn cô, có thâm ý khác: “Tôi còn có việc, trễ giờ đến nữa, con trai tôi làm phiền Kỷ tiểu thư chú ý."
Kỷ Thần Hi cũng sắp đến giờ tan việc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được."
Chờ người đàn ông rời đi, Kỷ Thần Hi cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo vẫn ngủ mê man, chỉ thấy khuôn mặt trắng mịn nhỏ bé có bảy tám phần tương tự người đàn ông, hoàn toàn chính là bản sao thu nhỏ in ra.
Chẳng qua tiểu bảo bảo bị bệnh hai bên gò má mang đỏ ửng, nhìn chọc người trìu mến, hoàn toàn không giống cha mình lạnh lùng không hợp nhân tình.
Thấy môi nhỏ của tiểu bảo bảo hơi khô rách, Kỷ Thần Hi lập tức lấy bông gòn chấm chút nước thay bé làm ướt môi.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở ngủ say của trẻ nhỏ.
Ánh mắt Kỷ Thần Hi rơi vào trên mặt trắng nõn mịn màng của tiểu bảo bảo, nhìn nhìn, ngực bỗng nhiên đau, khó hiểu dâng lên cảm giác chua xót trong tim.
Nếu con của cô không chết, chắc cũng lớn như vậy chứ?
Đáng tiếc đứa bé phúc bạc mệnh cạn, không có duyên phận với cô, vẫn không có thể mở mắt ra nhìn thế giới tốt đẹp lại tàn khốc này.
Thậm chí ngay cả đứa bé là nam hay nữ cô cũng không biết...
Vào giờ phút này, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bên gối, Kỷ Thần Hi cảm giác tim mình trống rỗng giống như dần dần được lấp đầy, làm cho trái tim đang đau đớn của cô cũng giảm bớt không ít.
Trong lòng cô mềm nhũn, đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mi của tiểu bảo bảo, hy vọng thay bé nhận lấy đau đớn: “Tiểu bảo bảo, phải nhanh tốt lên nha."
“Cốc, cốc, cốc!"
Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Lực đạo không lớn vừa đủ, sẽ không làm ồn đến người khác, nhưng vừa vặn để cho người ở bên trong nghe được.
Kỷ Thần Hi hít mũi, điều chỉnh xong ưu tư mới quay đầu nhìn về phía cửa: “Học trưởng?"
Trình Tuấn Vũ đã cởϊ áσ blouse ra, mặc trên người một bộ quần áo bình thường, vừa thêm mấy phần đẹp trai: “Thần Hi, có thể tan việc, anh đã cho người qua để đổi ca."
Kỷ Thần Hi ghé mắt lại nhìn tiểu bảo bảo bên gối, rõ ràng chỉ chung sống không đến một giờ, cô lại sinh ra cảm giác với thằng bé.
"Nhưng, cha bệnh nhân này vừa rời đi, trong phòng bệnh không có ai thật không tốt lắm."
Lời cô còn chưa dứt, một hộ lý ba mươi tuổi xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhận lấy lời cô nói: “Tiểu Kỷ, cô an tâm về nhà, Dung tiên sinh phân phó tôi đến trông nom tiểu thiếu gia."
Đoàn thể khách hàng bệnh viện nhi đồng này đều là người có tiền trong xã hội thượng lưu, bệnh viện phân phối bác sĩ y tá bên ngoài, còn có rất nhiều người có chứng chỉ hộ lý chuyên nghiệp.
Dưới tình huống người thân bệnh nhân không có thời gian trông nom bệnh nhân, cũng sẽ mời một hộ lý có thể túc trực 24/24 bên giường bệnh.
Kỷ Thần Hi thấy hộ lý đến, lúc này mới yên tâm, sau khi cùng cô nói về tình huống tiểu bảo bảo, lại không quên luôn mãi dặn dò: “Vì phòng ngừa tình huống sốt cao lặp đi lặp lại xuất hiện, nhất định phải cách một hai giờ một lần đo nhiệt độ cơ thể cho tiểu bảo bảo. Còn có..."
Trình Tuấn Vũ thấy vậy, không khỏi bật cười: “Thần Hi, em mới đến không lâu có thể không biết, hộ lý bệnh viện chúng ta đều là tốt nghiệp trường y khoa, tiêu chuẩn chuyên nghiệp thậm chí không thể so với bác sĩ, thông thường bọn họ rất rõ, em an tâm thay quần áo tan việc đi, anh vừa vặn có chuyện muốn em giúp một tay."
"Bệnh nhân phiền cô chăm sóc." Kỷ Thần Hi lại sâu sắc nhìn tiểu bảo bảo trên giường bệnh, sau đó xoay người đi ra phòng bệnh.
Ra khu nội trú, cô không nhịn được hỏi người đàn ông bên cạnh: “Đúng rồi học trưởng, anh nói muốn em giúp anh chuyện gì?”
"Tối nay anh phải thay cha anh tham dự tiệc rượu, nhưng thiếu bạn gái, không biết em có thể cùng anh tham dự hay không?"