Mê Đồ Quy Đồ

Chương 73: Ngàn năm chi thương – thượng.

—o0o—

“Nơi này là đâu?” Fred thì thào, vươn tay chạm một thân cây gần đó, “Merlin ơi…”

George lập tức quay đầu, sử dụng sốt theo, vì anh thấy tay đối phương xuyên qua thân cây kia.

Một lát sau, hai người đồng thời lớn tiếng nói, “Ký ức! Đây là ký ức!” Chỉ có ở trong trí nhớ của ai mới không thể tiếp tục xúc động thật sự, mà dù là ký ức của ai thì trong hình ảnh chắc chắn sẽ có người đưa ra đoạn ký ức này. Hai anh em nhanh chóng nhìn xung quanh, kết quả tự nhiên, có một người phụ nữ dẫn một đứa trẻ đi trong rừng nước.

Đôi song sinh cuống thoát theo sau, muốn nhìn xem. Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mái tóc vàng rực thả mình trên áo chùng, đôi mắt xanh lam đang dịu dàng nhìn trẻ con. Mà trẻ bé kia cũng chỉ mới hai ba tuổi, tóc vàng mắt xanh, nhìn từ vẻ ngoài chắc chắn là con trai của phụ nữ.

Đây là người nhà Gody nhỉ. George và Fred đồng thời nhớ tới đặc điểm bên ngoài của Gody, có lẽ đứa trẻ này chính là Gody?

Lúc này, trẻ con nói chuyện, “Mẹ à, còn xa nữa ạ.”

“Sắp đến rồi, lát nữa phải lễ phép nhé.” Người phụ nữ hiền hoà trả lời.

“Dạ.” Trẻ con hiểu chuyện rụng đầu.

Đi được một lát, xuất hiện một ngôi nhà bình thường, không lớn, cộng thêm một cái sân nhỏ nhỏ.

“Sophia?” Giọng nam vang lên, ngay sau đó là một người đàn ông cao gầy ló đầu ra, tóc ngắn màu đen, “Mau vào đi.” Người đàn ông tiếp đón, mời hai người vào, còn cầm gậy cho phép ếm chú thích phòng thiết bị.

“Đã lâu không gặp, Yan, Dena thế nào?” Sophia nhìn vào trong chỗ tập trung.

Một người phụ nữ tóc đen đi ra, “Mình rất khỏe.” Người phụ nữ này có một đôi mắt đỏ tươi.

Mắt của cô… George nhìn Fred.

truyền cô… Fred nhìn George.

Thằng bé tóc vàng mắt sáng lên, tò mò nhìn, “Mẹ…”

Sophia cười, bú non trẻ con, “Trong bụng dì có một em bé, nên mới vậy.”

“Đây là con trai của cậu à?” Dena mang thai, cười hòa hòa.

“Gody, còn không tự giới thiệu?” Sophia gật đầu, cổ vũ con trai.

Đôi song sinh lại nhìn nhau, kết quả là Gody, nhưng giới thiệu tiếp theo của trẻ con làm họ lập tức phấn khích, cụ thể hơn, giống như sét đánh ngang tai.

“Con tên là Godric Gryffindor, chào chú báo dì.” Ô trẻ nói vậy.

Sau khi hoàn hồn George Fred lập tức nhéo mặt đối phương, đáng tiếc đều không phải là thật thể họ không cảm giác đau, tai họ bị ù sao? Không, đây là ký ức, chân thật trong trí nhớ.

“Merlin à.” Đôi song sinh Quá trình, thảo nào Gody giỏi quá, hóa ra là sư tổ!

Bên này, sau khi Godric tự giới thiệu tiếp cận bên người Dena nhìn cơn cuồng bụng, sau đó, cậu bé khó hiểu sơn đầu, “Mẹ…”

“Làm sao vậy?” Sophia hỏi.

“Bên trong đen tối.” Ôn trẻ năng lực biểu đạt có hạn, suy nghĩ nửa ngày chỉ nói được một câu như vậy.

Hardcore ba user ở đó.

Thật lâu sau, chỉ thấy Yan thoải mái, “Gody thích chơi kiếm sao? Chơi cùng một chú thích nào đó được không?”

Bộ tộc Gryffindor có thói quen quen học đấu kiếm, Godric cũng rất thích, tuy cậu bé chỉ biết cầm kiếm gỗ vũng vài cái. Cho nên, trẻ nhỏ này lập tức bỏ đề tài phù hợp, nhìn mắt mẹ cho phép, chạy cùng người đàn ông tóc đen tới trò chơi.

Dena chậm rãi ngồi xuống, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Sophia, mở miệng, “Đứa nhỏ này rất có thiên phú.” Nhỏ như vậy đã có thẻ cảm ứng được hơi thở môi phát ra từ người cô, thậm chí cả thái nhi trong bụng cô nữa.

Mắt Sophia luyện kiếm, “Chỉ là rất có thiên phú thôi.”

“Hử?” Dena đấm tay người phụ nữ tóc vàng.

“Người thừa kế bộ tộc được quy định là con trưởng, nhưng tài sản của hai anh chàng bé không bằng.” Sophia lộ ra thần sắc đau đớn, “Hai đứa trẻ kia tuy cũng làm mình sinh, nhưng lại không lớn lên bên cạnh mình, không thân với mình và Godric. Mình lo lắng họ không chấp nhận được Godric.”

Sau khi Sophia sinh hai con trai, từng có một thời gian ở ngoài, cũng trong khoảng thời gian này, cô quen biết một ít phù thủy ngoài tộc, như Yan Slytherin, như Dena.

“…” Dena cũng không khen thưởng gì nữa, cô thay đổi đề tài, “Cậu mang con nhỏ tới đây không sao chứ?”

“Tôi tin người trong tộc, yên qua, yên tâm đi, mình sẽ không để cậu bé nhớ rõ chuyện của các cậu.” Sophia biết đối phương lo lắng điều gì, “Gần đây các cậu cũng phải cẩn thận, nhất là cậu, pháp lực hoàn toàn biến mất quá nguy hiểm, tuyệt đối không được ra ngoài, if bên kia có hành động săn bắn gì thì mình sẽ tới báo tin.”

"Cảm ơn." Dena gật đầu, gõ cái bụng tròn vo, khi bộ tộc vũ xà yêu mang thai pháp lực sẽ tăng dần biến mất, cho đến lúc trẻ nhỏ ra đời mới có thể chậm rãi phục hồi, đó là vì bảo vệ trẻ con.

Sophia cũng trưởng thành, “Đúng rồi, là trai hay gái?” Đến thời điểm xác định nhất có thể kiểm tra giới tính rồi.

“Là trai.” Dena cười ngọt ngào, “Yan đã nghĩ tên rồi.” g đầu nhìn chồng đang chơi tìm kiếm trẻ tóc vàng cách đó không xa, cô cười càng ngọt ngào, “Gọi là Salazar, Salazar Slytherin.”

Cái tên này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi song sinh, George và Fred nhìn hạ người phụ nữ mang thai, đôi mắt đỏ, đôi mắt đỏ… Hai anh em nhớ tới…

“Là Abra sao?” Giọng điệu George mơ hồ.

“Chắc chắn vậy.” Fred trả lời, cũng mơ hồ theo.

Nói chuyện một lát nữa, Sophia phảng phất đón con trai, “Chúa ơi, cần phải về rồi.”

Godric lưu cửu không buông kiếm gỗ, chạy về cạnh mẹ, bé nhỏ giọng nói, “Mẹ à, về sau con còn có thể đến đây sao?”

Yan nghe thấy, anh xoay người, “Đương nhiên rồi, nếu có cơ hội.”

Trên mặt phẳng bé của Godric lộ ra nụ cười, bé vui vẻ đi theo mẹ rời xa, đôi song sinh cũng không tự chủ được đi theo, vì chủ nhân đoạn ký ức này là Sophia.

Sophia ôm con trai có vẻ rất mệt mỏi, “Thích chỗ này sao?”

Godric gật đầu, cũng nói, “Nếu chú Slytherin là cha con thì tốt biết mấy.”

“…Vì sao?” Sophia hỏi.

“Ba ba chưa bao giờ chơi với con, vẫn là chú thích Slytherin tốt hơn.” Godric ăn ngay nói thật.

Sophia cười khổ đầu con trai, “Điều này không thể thay đổi.”

“Mẹ à?” Godric thấy mẹ tâm trạng không tốt lắm.

“Quên đi!” Một thần chú đơn giản, trẻ con liền ngã vào lòng Sophia, Sophia ôm chặt con trai, nhẹ nói, “Godric, đừng trở thành thành người như cha con.”

***

Nháy mắt, hình ảnh giảm sốc, đôi song sinh nắm chặt tay nhau, chờ đợi khi mở mắt, cảnh chung quanh lại thay đổi.

Vẫn là khu rừng này nhưng đã là ban đêm, vương quốc đỏ, chưa rõ màu sắc.

Ầm — ngâm — từng đốt tiếng nổ tai Giáp, ở nơi rất xa khói súng cuồn cuộn, còn cả dao động pháp lực rất mạnh.

Đôi song sinh thấy Sophia đang chạy trốn, vẻ mặt lo lắng, trên mặt đều là hôi hôi.

Xông vào sân, Sophia hô to, “Dena, Dena —!”

Dena đúng lúc đang ở trong sân, cô ôm một cái vảy nho nhỏ. Con trai cô vừa mới ra đời, yếu ớt tựa vào bàn đá, cô vừa đi ra từ trong phòng.

Sophia tiến nhanh lên, giọng khan vàng, “Đi mau, Dena, chút chút nữa sẽ không đáp ứng.”

Dena nhìn con trai không khóc cũng không nháo, lại nhìn khói thuốc súng phía xa, “Yan còn chưa về.”

“Anh ấy là phù thủy, có thể họ sẽ không gϊếŧ anh ấy.” Sophia lớn tiếng kêu lên, “Mà nếu cậu bị summ nhất nhất định họ sẽ gϊếŧ cậu, cả con cậu nữa.”

Tay Dena ôm con trai chạy một chút, cô thì thào hiển trì, “Mình muốn đợi Yan trở về.”

“Anh ấy dẫn họ rời đi, chính là hy vọng cậu có thể chạy trốn!” Sophia lắc vai đối phương, cầu xin, “Đi mau, được không?” Khu vực này hạn chế động động, nên Dena không đi, cô không thể ép được.

Thuận tiện, lại một người xông vào sân, Sophia lập tức hỗ trợ lên chuẩn bị tấn công.

“Là tôi!” Có một người đàn ông tóc quăn màu đen lập tức phảng phất tay, trên áo chùng anh ta còn vết máu.

“Đen, sao anh lại ở đây?” Sophia thư giãn, hành động săn bắn của gia tộc bạch phù thủy, gia tộc Black là yên phù thủy sẽ không tham gia.

Ewers Black và Yan Slytherin là bạn tri kỷ, lần này đến để giúp đỡ.

“Ewers, Yan đâu?” Dena nhìn phía sau Ewers, không có ai cả.

“Thật xin lỗi.” Ewers ôm lấy Dena, kéo cô đi theo, “Anh ấy hy vọng cô có thể sống.”

Hai mắt Dena hiện mộng hồ, môi của cô hơi thở run run.

Sophia tiến tới nâng cao người phụ nữ cực kỳ suy yếu, lảo đảo chạy sau, cô ấy môi, không nói được một lời an ủi.

“Yến không sao.” Dena cường dừng lại, nhìn lại.

“Anh ấy đã chết rồi.” Ewers nói rõ, giờ giải quyết điều này không thể làm dự phòng, “Nếu cô không đi, cũng sẽ chết, dù cô không quan tâm, cũng phải nghĩ cho những đứa trẻ này, những đứa trẻ này chỉ có cô mới có thể nuôi sống.”

Nước mắt Dena buông trên đá lót, cô nắm tay thật chặt, trầm giọng than, “Anh ấy thích trẻ con như vậy, lại ngay cả vẻ đẹp con mình thế nào cũng không thấy…”

“Đi thôi, Dena, dù là vì Salazar.” Sophia xôn xao.

Dena cuối cuộc nhúc nhích, cô ôm trẻ đi sau hai phù thủy, mặt sau rừng là Mạt Thủy.

Đến bờ Mạt Thủy, Ewers dùng phần lớn pháp lực làm một con thuyền nhỏ, nâng đỡ Dena ngồi vào, “Trở lại thế giới của cô, Dena, hãy sống thật tốt.”

Người phụ nữ tóc đen buồn bã đầu, cả người vì đau thương khó nén chạy,

Nhìn thuyền nhỏ càng lúc càng xa, Sophia lau nước mắt, cô quay đầu nhìn Ewers, “Black, anh can móng vào, bên gia tộc chắc sẽ rối rối.”

Ewers bão vai, mắt còn nhìn theo bóng con thuyền nhỏ, “Tôi chỉ là ngẫu nhiên đi qua, Black và bộ tộc Gryffindor vốn đã không hợp lý, gặp mặt đánh nhau cũng bình thường, tộc trưởng anh trai dù tôi để ý đến mặt mũi gia tộc cũng sẽ giúp che dấu.”

Sophia đắp đầu nhìn bầu trời, ánh trăng đỏ rực mắt, “Thà rằng gϊếŧ chết còn hơn bỏ rơi, cái gọi là bạch phù thủy giữ chính nghĩa, thật đúng là tàn nhẫn.”

Cuối cuộc Ewers chuyển mắt lại đây, “Cô có biết vì sao gia tộc Black hay các tộc tộc khác không can quỳ vào hành động săn bắn của bộ tộc Gryffindor không?”

Là phụ nữ bộ tộc Gryffindor, Sophia cũng không tham gia chiến đấu nào, cũng không giao tiếp với sự nghiệp của gia tộc, cô chỉ biết là, Dena là một người tốt, Yan cũng là người tốt.

“Vì nếu không có bộ tộc Gryffindor thì nhóm phù thủy đã sớm tiêu đời.” Vẻ mặt Ewers vội vàng, “Phần lớn sinh vật xung quanh đều là kẻ thù, bắt gϊếŧ Muggle hoặc phù thủy, mà ngay cả Dena, trước khi gặp Yan cũng đã gϊếŧ rất nhiều phù thủy. Nếu không có bộ tộc Gryffindor thì nơi đây chính là thiên đường của sinh vật xung quanh.”

“Nhưng…” Sophia nắm chặt tay, cuối cùng chỉ thở dài, “Tại thế giới này, vẫn có một vài người không gϊếŧ người mà, mặc dù có thể thay đổi cũng không thể thả tha sao?”

“Tôi không biết, điều tôi có thể làm chỉ là vâng theo ý nguyện của mình giúp bọn họ mà thôi.” Ewers viết dài, “Cô cũng đi nhanh đi, nếu bị phát hiện thì khó xử lý chính là cô.”

Sophia gật đầu, xoay người chạy trốn.