Editor: Cung Quảng Hằng
Mấy huynh đệ dựa theo thói quen chuẩn bị đi ngủ, tuy rằng tán thành an bài của lão đại nhưng luôn không cam lòng, trước khi ngủ phải thay phiên ôm Vương Nhị Ny mới vừa lòng, vài người vì ban ngày làm việc mệt nhọc, nên lập tức đi vào mộng đẹp.
Tống Đại Lang nằm ở trên giường, hướng Vương Nhị Ny vẫy vẫy tay.
"Lại đây!"
Vương Nhị Ny rụt lui thân mình, có chút sợ hãi nói: "có thể tự ngủ"
Tống Đại Lang cau mày, lời nói có vẻ rất đạo mạo: "Cổ của nàng bị thương rất nặng, lộn xộn lại càng nặng thêm, lại đây, ngoan ngoãn, ôm nàng ngủ, nàng sẽ không động đậy"
"ngủ rất ngoan a!". Vương Nhị Ny giãy dụa trước khi chết... Chỉ là hiển nhiên không có hiệu quả, nhưng mà một lát sau nàng liền ngoan ngoãn dựa vào trong ngực của Tống Đại Lang.
Trong bóng đêm mông lung, ở cổ đại không có ô tô, không có loa phóng thanh, càng không có tiếng người tranh cãi ầm ĩ, yên tĩnh có chút quỷ dị, thật im ắng... Đầu Vương Nhị Ny bị cố định ở trên cánh tay của Tống Đại Lang, vóc người của nàng nhỏ, cho dù là ở dựa vào trong lòng của Tống Đại Lang vốn yếu ớt từ khi mới sinh ra, cũng rất dễ dàng thoải mái.
Vương Nhị Ny tuy rằng nhắm mắt lại nhưng cũng không có đi vào giấc ngủ, sự việc cả ngày hôm nay có thể nói là phấn khích vạn phần, nàng nghĩ như thế nào cũng không hiểu, bản thân làm sao có thể đi đến cổ đại này, lại làm sao có thể trở thành tiểu cô nương Vương Nhị Ny, mà... Vận mệnh lại thế nào khiến nàng gả cho năm huynh đệ làm vợ chung, những thứ này đối với nàng đều là những bí mật, không thể nào biết được, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể hiểu... Mà việc nàng có thể làm, chỉ có thể cố gắng sống sót?
Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Tống Đại Lang: " không nên suy nghĩ bậy bạ, ngủ đi!"
Thân mình Vương Nhị Ny càng cứng ngắt, người nam nhân này đối với nàng vẫn là người xa lạ, nàng làm sao có thể an tâm!
Qua một hồi lâu, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, Tống Đại Lang xoay người, giống như là chăm sóc một đứa trẻ đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, như là một loại an ủi, hoặc như là một loại cảm xúc dịu dàng: " không cần sợ, huynh đệ chúng không phải kẻ xấu, tất cả sẽ đối xử tốt với nàng. Mau ngủ đi, đêm đã khuya..."
Có lẽ là an ủi của Tống Đại Lang nổi lên tác dụng, có lẽ là Vương Nhị Ny quá mức mỏi mệt, có lẽ là cảm nhận được thiện ý của Tống Đại Lang, Vương Nhị Ny chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Mãi đến một lát sau, tiếng hít thở của Vương Nhị Ny đã đều đều, Tống Đại Lang mới mở to mắt, trong đôi mắt hẹp dài sáng ngời cất giấu cảm xúc không hiểu, hắn nương theo ánh trăng lẳng lặng nhìn một hồi lâu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn của nữ hài, cảm xúc thật mịn màng mềm mại, có co có dãn, khiến người yêu thích không buông tay, Tống Đại Lang có chút nhịn không được đem toàn bộ bàn tay đặt lên, khuôn mặt nữ hài thật nhỏ, cơ hồ bỗng chốc liền bị che phủ trong... ánh mắt Tống Đại Lang lộ ra yêu thương, tiểu cô nương đáng yêu này, thanh tú, mẫn cảm, mang theo trái tim phòng bị mãnh liệt, nhưng mà nàng có một đôi mắt tinh thuần, xinh đẹp dị thường, hắn nghĩ, cuộc sống yên tĩnh trong nhà rốt cục cũng náo nhiệt đi?
Vương Nhị Ny trong lúc ngủ như là cảm nhận được vuốt ve ôn nhu, dựa vào lòng bàn tay của Tống Đại Lang cọ cọ, phát ra thanh âm thoải mái, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, ánh mắt Tống Đại Lang tối sầm lại, chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ du͙© vọиɠ trỗi dậy, mà kia lại không kiềm chế được...
Bóng đêm thâm trầm, ban đêm tịch mịch vô miên, Tống Đại Lang lần đầu tiên cảm nhận được tình triều bừng bừng phấn chấn là cảm giác thế nào, một loại gắng gượng khó chịu, hắn là một người nam nhân phát triển bình thường, loại tư vị này TM không dễ chịu a, tiểu cô nương non mềm ở trong ngực thường thường cọ đến cọ đi, có đôi khi còn có thể phát ra thanh âm thoải mái, hô hấp nhẹ nhàng thổi đến trên mặt, thật ngứa, khỏi cần nói Tống Đại Lang ngứa tâm khó nhịn cỡ nào.
Chỉ là bánh bao nhỏ trong lòng chỉ có thể nhìn không thể ăn, ánh mắt Tống Đại Lang trong ban đêm tựa như sói phát ra ánh sáng màu xanh, u oán giống như hòn vọng phu ngàn năm đợi chờ, chỉ có thể cắn miệng! Ai bảo hắn muốn hoãn việc này lại a? Trước khi có được phúc lợi phải trả đại giới.
Nửa đêm, Tống Tam Lang bởi vì bị cái chân to của Tống Nhị Lang đè nặng mà tỉnh lại, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài ai oán của Tống Đại Lang, nhịn không được cười trộm, trong lòng thích đến cực điểm, tiểu nương tử kia tùy tiện là có thể ôm?
Vương Nhị Ny ngủ một giấc rất ngon, cánh tay làm gối rất vừa vặn, cái chăn mỏng mềm mại thoải mái, quan trọng nhất là nàng phát hiện ở trong lòng một người nam nhân ngủ, tựa hồ chẳng đáng ghét như vậy, ngược lại có loại bị cảm giác bảo hộ an toàn, nàng có phải bị điên rồi không? Cảm giác an toàn? Vương Nhị Ny vỗ vỗ đầu, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Vương Nhị Ny là người tỉnh dậy trễ nhất, mấy huynh đệ trời còn chưa sáng đã dậy, Tống Đại Lang làm điểm tâm, Tống Nhị Lang đi cắt cỏ cho heo ăn, Tống Tam Lang dọn dẹp trong sân, Tống Tứ Lang đi ra ngoài đánh cá, ngay cả Tống Ngũ Lang đều đi quét dọn trong viện, một bộ dạng ngay ngắn gọn gàng.
" ... Mọi người đều tỉnh rồi?" Vương Nhị Ny đứng ở trước cửa, ngượng ngùng nói.
Tống Đại Lang nhìn bộ dạng ngẩn người của Vương Nhị Ny, trước khi thành thân, bọn họ góp tiền lại mua vải bông, nhờ đại thẩm cách vách may hai bộ quần áo, một bộ là hồng nhạt phù dung còn có một bộ là màu xanh da tròi nhạt. Buổi sáng Tống Đại Lang đặt ở bên gối của Vương Nhị Ny, muốn nàng mặc quần áo mới, quần áo ban đầu đều là vá rổ.
Vương Nhị Ny bất an đứng không yên, nhận lấy ánh mắt cực nóng như sói của Tống Đại Lang, thật sự là bị xem đến có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Tống đại ca, huynh làm sao vậy?"
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng mặc quần áo bị nhầm? nàng nhìn bản thân, không có a, chỉ là có chút dài và rộng mà thôi, nhưng mà cũng giống như cổ nhân, có được một bộ quần áo đã rất thích rồi.
Tống Ngũ Lang cũng không cố kị nhiều như Tống Đại Lang, bỗng chốc lao đến ôm lấy thắt lưng Vương Nhị Ny, hét lên, trong ánh mắt tỏa sáng: "Nương tử, nàng thật là đẹp!"
"Ngũ Lang... buông ra trước đi!". Vương Nhị Ny ngại ngùng muốn tránh thoát, đừng thấy thằng nhóc này dáng người nhỏ bé mà lầm, sức lực của hắn thật lớn a.
Tống Tam Lang dừng cây chổi đang quét sân lại, trong ánh mắt nở rộ ánh sáng xán lạn như mùa xuân, có chút đắc ý nói: " đã nói bộ quần áo màu hồng nhạt phù dung này rất tốt, đại ca, huynh xem nương tử mặc thật đẹp"
"Cái gì, mọi người đang nhìn cái gì?". Tống Nhị Lang từ trong chuồng heo ngẩng đầu, liền nhìn thấy một tiểu cô nương trắng trẻo giống như một đóa phù dung đang đứng trước cửa, gò má hồng sáng thật xinh đẹp, chỉ cảm thấy trong lòng đùng một tiếng, ánh mắt không dứt ra được.
Vương Nhị Ny bị mấy đại nam nhân nhìn chằm chằm, gò má càng đỏ, nghĩ rằng đám người này giống như là sói ...
"Vào nhà". Nói xong muốn quay trở về, bỗng nhiên ở cửa truyền đến thanh âm, vài người nghe thấy thanh âm quay lại.
Thì ra trong tay Tống Tứ Lang cầm lấy một cái một nhánh cây bạch liên treo đầy cá, giống như một bức tượng điêu khắc đứng bất động, cặp ánh mắt kia nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, mà từ trong lỗ mũi của hắn lại đang chảy máu, hiển nhiên hắn rung động so với người khác còn lớn hơn nhiều.
Tống Đại Lang trừng mắt nhìn Tống Tứ Lang một cái, mắng: " không có tiền đồ, nhanh đi rửa mặt, đi làm cá chuẩn bị nấu canh cho nương tử uống"
Tống Tứ Lang như ở trong mộng vừa tỉnh, sờ soạng cái mũi một phen, nhìn vết máu, mặt đỏ giống như sắp xuất huyết, vội vã chạy đến bờ sông, đem cá chuẩn bị sạch sẽ, chỉ là quá mức nóng vội, bỗng chốc đυ.ng vào cây cột, cá thuận thế bay lên tứ tung, mà hắn cũng té trên mặt đất.
Trên bàn cơm, cánh tay của Tống Tứ Lang bị băng lại, trên bờ vai cường tráng quấn lấy một mảnh vải, yên tĩnh không lên tiếng ăn cơm, rất dọa người... hắn cảm thấy bản thân sắp ngẩng đầu không nổi rồi, nương tử nhất định cảm thấy mình thật ngốc, kỳ thực bình thường hắn không phải như thế...
Tống Ngũ Lang hồn nhiên không có phát giác nỗi lòng mọi người, uống một ngụm canh cá nói với Tống Đại Lang: "Đại ca, vành mắt của huynh sao lại đen thế kia, tối hôm qua thân thể lại không thoải mái sao? Còn có tứ ca, sao hôm nay huynh lại thế này a, đi bộ còn bị ngã!"
"Câm miệng!"
"Ăn cơm!"
Tống Đại Lang cùng Tống Tứ Lang trăm miệng một lời, một bộ dạng buồn bực, Tống Ngũ Lang sờ sờ đầu, ỷ vào bản thân nhỏ nhất kề bên Vương Nhị Ny nói: "Nương tử, nàng xem, đại ca, tứ ca lại mắng "
Vương Nhị Ny an ủi cười cười với Tống Ngũ Lang, lại giương mắt nhìn nhìn Tống Tứ Lang, thấy hắn một bộ dạng buồn bực, ngẫu nhiên ánh mắt chạm vào nhau đều sẽ dùng một loại ánh mắt cực độ đáng thương nhìn mình, nàng không đành lòng, gắp một miếng rau cho hắn, nhỏ giọng nói: "Ăn nhiều một chút"
Tống Tứ Lang thụ sủng nhược kinh, ánh mắt phát ra vẻ đẹp như cảnh sắc mùa xuân đến: " ... ... Nương tử nàng cũng ăn"
Vương Nhị Ny bị nhìn đến ngượng ngùng, lại gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong bát của Tống Đại Lang: "Tống đại ca, huynh đã phải vất vả làm bữa sáng, ăn nhiều một chút đi!"
Tống Đại Lang cực lực ẩn nhẫn, một bộ dạng phong đạm vân khinh, chỉ là khóe miệng cũng là nhếch lên, nhịn không được muốn cười.
Vương Nhị Ny gắp thức ăn cho hai người xong lại cảm thấy xung quanh yên lặng xuống, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Nhị Lang, Tam Lang cùng Ngũ Lang đều tha thiết nhìn mình, một bộ dạng khát vọng, trong lòng nàng cảm thấy kì lạ, cắn chặt răng, dùng hết cả dũng khí gắp thức ăn cho mọi người, thế này mới có tiếp tục ăn cơm.