Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 1-3

Chương 1: ÁO SƠMI TRẮNG.

11 giờ đêm.

Đêm tối không trăng không sao, dễ dàng đυ.ng phải biếи ŧɦái.

Đường Trì vừa bước vào bãi đỗ xe, liền đυ.ng phải lão nam nhân mang một bụng ý xấu.

"Xin lỗi." Đường Trì chưa nói xong, nam nhân kia bất ngờ một quyền đấm vào bụng dưới cậu.

Trong tiệc rượu bị người khác hạ thuốc.

Nam nhân kéo cậu một đường kéo lên chiếc xe tải màu trắng.

"Trên đầu anh có máy giám sát, anh làm chuyện này không sợ bị bắt sao?" Đường Trì đưa tay định chạm vào điện thoại không ngờ lại bị tên đàn ông kia đá vào bụng, thuận tiện đem điện thoại cậu đánh rơi.

"Ông đây bị mày làm cho mất việc không có nhà để ở, vợ cùng con gái cũng đã bỏ chạy theo kẻ khác, hiện tại ông đây cái gì cũng không có. Mẹ nó, mày cảm thấy ông đây sẽ cúi đầu sợ hãi?" Nam nhân nổi cơn điên nói.

Có lẽ do hiệu lực của thuốc đồng thời bị đá mạnh vào bụng, Đường Trì cảm thấy một trận đau đớn, thậm chí còn cảm thấy có một loại kɦoáı ƈảʍ kì dị, từ trong miệng bỗng kêu ra tiếng rên sắc khí.

Sắc mặt nam nhân nguyên bản đang phẫn nộ đột nhiên nở ra nụ cười như tên biếи ŧɦái, hắn nheo mắt, thâm ý sâu xa nhìn Đường Trì: "Trước đây tao còn rất tò mò, từ nơi nào mày có quyền lợi lớn như vậy, không chỉ dễ dàng lấy đi vị trí các hạng mục chương trình tài năng của người khác, còn có thể khiến đạo diễn sợ mày, hiện tại thì tao đã hiểu rồi, nguyên lai là dựa vào thân thể đổi lấy. Tao cho mày uống một chút thuốc trợ hứng không ngờ nhanh như vậy đã khiến mày trở nên nổi hứng, cũng không biết thời điểm mày bị nhà đầu tư đặt dưới thân sẽ dâʍ đãиɠ thành cái đức hạnh gì?"

Đường Trì cau mày: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Mày đã hầu hạ nhiều nam nhân như vậy rồi, nếu không cũng đến hầu hạ tao đi?" Nam nhân ngồi xổm trước mặt cậu, thời điểm ngón tay sắp chạm vào cổ Đường Trì muốn vuốt ve, đột nhiên bị Đường Trì tát một cái tránh né.

"Cút đi!" Đường Trì trầm giọng uy hϊếp nói: "Nếu anh dám động vào tôi, tôi đảm bảo, anh tuyệt đối so với tôi càng thảm hại."

Nam nhân hừ lạnh: "Chỉ bằng mày? Bất quá chỉ là đồ chơi của những ông chủ, mày còn thực sự cho mình là cành cây sao?"

"Đồ chơi?" Đường Trì cười lạnh một tiếng: "Tôi kiến nghị anh nên thả tôi đi trước, hiện tại gọi điện cho Nghiêm Ngộ Sâm hỏi anh ta thử tôi rốt cuộc là gì của hắn?"

Nam nhân vừa mở cốp xe phía sau nghe đến lời này lập tức nhíu mày: "Ý mày là gì?"

Đường Trì miễn cưỡng ngồi xuống vươn tay trái của mình ra, chỉ vào chiếc nhẫn kết hôn rất đẹp đang đeo trên ngón tay: "Anh nói xem?"

Nam nhân phản ứng lại, giống như đang nghe một câu chuyện buồn cười: "Mày xem tao là đồ ngủ? Một chiếc nhẫn thì có thể chứng minh điều gì? Tiện nhân như mày mà muốn làm chồng của Nghiêm tổng, thì ông đây chính là ảnh đế Cố Chiêu Lương."

Hắn vừa nói xong, một giọng nam trầm tính từ phía sau hắn truyền đến: "Anh là Cố Chiêu Lương?" Nghiêm Ngộ Sâm một thân đồ đen cao lãnh lạnh giọng nói.

Mặc dù Nghiêm Ngộ Sâm chỉ lớn hơn Cố Chiêu Lương ba tuổi, nhưng anh lại là chú nhỏ của Cố Chiêu Lương.

"Nghiêm...Nghiêm tổng?" Nam nhân khó mà tin nổi nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm hướng hắn cười nhạt: "Cảnh sát còn 5 phút nữa sẽ đến, làm phiền vị tiên sinh đây ở lại chờ đợi chốc lát."

Anh nói chuyện thập phần lịch sự, vừa quay đầu, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: "Để bảo tiêu đến bên ngoài canh chừng, trước khi cảnh sát đến khiến hắn thành thật một chút, đừng để gây chuyện."

Sau đó, cúi người ôm lấy Đường Trì rời khỏi bãi đỗ xe.

Nhàn nhạt mùi nước hoa cổ điện hãng Gucci bay vào trong khoang mũi Đường Trì, cậu dựa vào cổ Nghiêm Ngộ Sâm, vô thức vươn đầu ngón tay chạm nhẹ vành tai Nghiêm Ngộ Sâm.

Bước chân Nghiêm Ngộ Sâm thoáng ngừng, cúi xuống nhìn Đường Trì nằm trong l*иg ngực nhỏ giọng rêи ɾỉ, cay mày cắn răng ra lệnh: "Cậu cũng nên thành thật cho tôi."

Sự thật chứng minh lời cảnh cáo của anh là vô dụng.

——————————

Nửa giờ sau, biệt thự ngoại ô.

"Nóng quá." Đường Trì kéo lỏng cà vạt, trong tiềm thức muốn hướng trên người Nghiêm Ngộ Sâm cọ cọ.

Cúc áo sơ mi được cởi chỉ còn lại hai cái, cổ trắng như tuyết cùng bả vai toả ra loại sắc khí nồng nặc ửng đỏ, đặc biệt mê người.

Thời điểm đυ.ng đến l*иg ngực lạnh lẽo của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì theo bản năng vặn eo hai cái, nghiêng người dựa vào.

Hai người vải vóc mỏng manh không ít lần ma sát vài lần, Nghiêm Ngộ Sâm túm cổ áo phía sau Đường Trì đem cậu ném vào bồn tắm sứ trắng loại lớn dành cho hai người, đồng thời mở vòi hoa sen đầu rồng đến mức tối đa, huh——

Dòng nước lạnh buốt phun ra khiến Đường Trì một thân ướt sũng: "Nghiêm Ngộ Sâm anh làm gì?" Đường Trì nhanh tay ngăn chặn vòi nước phun ra nước lạnh.

Áo sơ mi trên người cậu vốn dĩ đã rất mỏng, sau khi bị ngâm trong nước áo liền dính chặt lấy người, theo vòi hoa sen không ngừng phun ra nước lạnh, đường nét cơ thể dần dần lộ rõ.

Cảnh tưởng này cùng với giọng nói mềm mại của cậu dường như đang rêи ɾỉ, đặc biệt sắc khi.

Nghiêm Ngộ Sâm mặt không cảm xúc tắt vòi hoa sen: "Làm cậu tỉnh."

Đường Trì sờ sờ cái gáy đỏ ửng phía sau: "Vậy thì không cần thô bạo thế chứ."

"Thô bạo?" Nghiêm Ngộ Sâm nhìn Đường Trì đang ngồi trong bồn nước lạnh, không nhịn được nói: "Tôi không đánh cậu đã đủ khách khí, nếu cậu đã thanh tỉnh thì mau chóng đứng dậy."

Đường Trì: "Chân tôi nhũn không thể đứng dậy."

Nói thật.

Những thứ như thuốc kíƈɦ ɖụƈ không chỉ làm mất đi ý thức còn khiến cơ thể không đủ sức lực, đầu óc hiện tại đã thanh tỉnh, nhưng không chịu được thân thể vẫn mềm nhũn vô lực như trước.

Nghiêm Ngộ Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, trầm mặc hồi lâu, chống cự đưa tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, bọc quanh người Đường Trì, nâng người lên ôm ngang.

Nghiêm Ngộ Sâm lớn lên rất dễ nhìn, ngũ quan theo chiều hướng thiên về ôn nhu, đặc biệt là đôi mắt, ánh mắt tuỳ ý rơi xuống giống như nước suối mùa xuân, sạch sẽ lẫn ôn hoà, chỉ là làn da anh theo kiểu vừa trắng vừa lạnh, tăng thêm cảm giác xa lạ khiến người khác khó tiếp cận được.

Nói thật, Nghiêm Ngộ Sâm là người đàn ông đẹp nhất mà từ trước đến nay Đường Trì từng gặp, so với nhân vật chính Cố Chiêu Lương dễ nhìn hơn, từ đầu đến chân, bất kể là ngoại hình, vóc dáng, còn có cả khí chất, toàn bộ đều phù hợp gu của Đường Trì.

Điều đáng tiếc duy nhất là Nghiêm Ngộ Sâm có tính cách khá lạnh lùng, thuộc loại cấm dục nam nhân, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể lại gần.

Đường Trì không phải là người của thế giới này.

Ba ngày trước, cậu vừa ra khỏi bệnh viện, không thể giải thích được vì sao lại bị một tên nam nhân cầm dao đâm.

Tỉnh lại, phát hiện mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ giới giải trí tên [ Ngược gió ] trở thành pháo hôi tiểu minh tinh nam phối cùng họ cùng tên trong sách,

Nguyên chủ pháo hôi thầm mến nam chủ Cố Chiêu Lương nhiều năm, vì muốn thành công thượng vị, không chừa thủ đoạn, thậm chí không tiếc cùng tổng tài tập đoàn Nghiêm Thị, cũng chính là Nghiêm Ngộ Sâm đạt thành giao dịch kết hôn kỳ hạn hai năm.

Bởi vì nguyên chủ lôi kéo quá nhiều thù hận, cuối cùng cũng bị kẻ khác trả thù, không chỉ bị đánh cho hai chân tàn phế, còn rơi xuống kết cục thân bại danh liệt.

Nam nhân dưới hầm xe tối nay chính là sự khởi đầu của một loạt chuỗi báo thù.

Hiện tại còn tốt, một đám người nhìn mặt Nghiêm Ngộ Sâm không dám động tới cậu, nếu là một tháng sau, đến thời hạn hai năm kết hôn kết thúc, thỏa thuận ly hôn hoàn tất, Đường Trì thực sự không biết mình sẽ đối mặt chuyện gì.

"Nam nhân tối nay thế nào rồi?" Đường Trì được Nghiêm Ngộ Sâm bế lên giường, nhìn Nghiêm Ngộ Sâm đang tìm cho cậu một bộ quần áo khác, hỏi anh.

"Bị cảnh sát bắt đi rồi, một thời gian sau hắn sẽ không ra ngoài được." Nghiêm Ngộ Sâm lấy ra một chiếc áo sơ mi cùng quần thể thao: "Tôi không thường xuyên đến biệt thự này, quần áo không có nhiều để thay, cũng không có size phù hợp với cậu, tạm thời mặc vào trước đi."

"Có đồ để thay là được." Đường Trì cười hì hì, hai bèn gò má lõm xuống thành lúm đồng tiền xinh đẹp.

Thời điểm đối mặt với ánh mắt Đường Trì, vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Ngộ Sâm không khỏi trì trệ.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Đường Trì vừa áo sơ mi ẩm ướt trên người xuống, phát hiện Nghiêm Ngộ Sâm liên tục nhìn chằm chằm cậu, có chút ngượng ngùng hỏi.

Nghiêm Ngộ Sâm nhanh chóng thu lại ánh mắt: "Không có gì, cậu mau đổi quần áo đi, đổi xong thì quay lại trại huấn luyện."

Gần đây nhất, Orange Fruit Station đã tổ chức một cuộc tuyển tú quy mô lớn —— Trại huấn luyện ước mơ, Cố Chiêu Lương đảm nhiệm đại cố vấn (PD), nguyên chủ chỉ vì muốn tiếp cận hắn, cũng đăng ký tham gia cuộc tuyển tú này một cách ngủ ngốc.

Sau vòng loại, 100 học viên thông qua số điểm sẽ được chia đều vào năm lớp ABCDF, từ cao đến thấp.

Nguyên chủ dựa vào mối quan hệ với Nghiêm Ngộ Sâm là nhà đầu tư trại huấn luyện, cưỡng ép người khác ra khỏi vị trí rồi thuận lợi tiến vào lớp A.

Nhắc tới trại huấn luyện, hành động mặc quần áo của Đường Trì thoáng ngừng lại, cùng Nghiêm Ngộ Sâm thương lượng nói: "Đêm nay tôi có thể ở nhờ lại nơi này không?"

Cặp lông mày thanh tú của Nghiêm Ngộ Sâm khẽ cau lại: "Không thể."

"Anh đừng vội từ chối như vậy, nghe tôi giải thích đã." Đường Trì nói: "Bảo vệ trại huấn luyện đóng cửa lúc mười giờ, hiện tại đã là mười một giờ, nếu như tôi quay lại, người bảo vệ cũng sẽ không cho tôi vào."

Nghiêm Ngộ Sâm chậm chạp không trả lời, Đường Trì khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, hai tay chắp trước ngực, hai mắt thập phần thành khẩn nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi ở lại đây một đêm thôi, ngày mai tôi lập tức rời đi."

Khi nguyên chủ cùng Nghiêm Ngộ Sâm ký kết hợp đồng hôn nhân, tất cả tài sản đứng tên được ghi vào bản hợp đồng giao dịch, trong tháng này tiền lấy từ anh trai cậu ta cũng đã bị nguyên chủ tiêu xài hoang phí, Đường Trì của hiện tại chính là một tên ăn mày không có tiền, số dư trong tài khoản Alipay không quá hai trăm, nếu ra ngoài thuê khách sạn, cậu thậm chí không thể trả hóa ơn điện thoại trong mười ngày còn lại của tháng này.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Nhưng nơi này chỉ có một phòng ngủ."

Mặc dù căn biệt thự này lớn, tuy nhiên nhìn bên ngoài tưởng chừng có hai phòng, nhưng chỉ có duy nhất một phòng ngủ.

Đường Trì: "Không sao. Tôi có thể ngủ trên sô pha."

Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc một lúc, lấy ra từ tủ cái chăn đưa cho cậu: "Vậy tùy ý cậu."

"Cảm ơn." Đường Trì từ trên giường đi xuống, theo thói quen chớp mắt với Nghiêm Ngộ Sâm.

Vành tai Nghiêm Ngộ Sâm hơi ửng hồng, nhìn xuống đôi chân mịn màng của Đường Trì: "Trước tiên cậu có thể mặc quần vào được không?"

"......" Đường Trì cấp tốc mặc quần.

Thuận tiện mắng Nghiêm Ngộ Sâm hai câu hống cái rắm, liền ôm chăn ra ngoài ngủ.

Vừa nằm xuống Sofa, điện thoại vỡ màn hình đột nhiên sáng lên.

Đó là thông báo trong nhóm trại huấn luyện, nói buổi ghi hình trại huấn luyện ngày mai bị hoãn, tạm thời được chuyển thành một kỳ thi nội bộ, và các cấp bậc học viên phải được phân bổ lại dựa trên kết quả thi.

Cùng lúc đó, Nghiêm Ngộ Sâm cũng đồng thời nhận được tin nhắn từ Cố Chiêu Lương.

[ Cố Chiêu Lương: Tôi đã yêu cầu nhóm chương trình tạm thời thêm một kỳ kiểm tra nội bộ vào ngày mai. Tôi dự định loại Đường Trì ra khỏi lớp A. Tất nhiên, nếu có thể, tôi sẽ đuổi cậu ta ra khỏi trại huấn luyện. Tóm lại, Đường Trì không phải loại người tốt, nên chú đừng xen vào chuyện này. ]

Mà 8 giờ ngày hôm sau, phòng đánh giá.

Đường Trì vừa bước vào, vừa định cúi người chào hỏi, Cố Chiêu Lương ngồi ngoài cùng bên phải lạnh lùng ngắt lời: "Người bình thường, vocal không được, dance cũng không, cậu cảm thấy bản thân đủ năng lực ở lại lớp A không?"

*********

CHƯƠNG 2: CỐ VẤN TRỰC HỆ

Vừa tới liền hỏi, cũng không có bước đệm, giọng điệu vẫn kiêu căng như vậy.

Hai vị cố vấn bên ngoài không khỏi thay đổi sắc mặt, không phải Cố Chiêu Lương đang cố ý nhắm vào Đường Trì đấy chứ?

Đường Trì ngược lại không vấn đề, nhướng mày mỉm cười: "Tôi cảm thấy câu hỏi của thầy Cố mới là vấn đề. Nếu tôi biết mọi thứ thì việc đến trại huấn luyện chẳng phải là vô nghĩa sao?"

Âm thanh sạch sẽ lại có phong cách của thiếu niên thanh thuần, hơn nữa còn có thêm hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, khiến người khác không thể rời mắt.

Tuy nhiên trong nguyên văn, nguyên chủ này có nhân phẩm cực kỳ kém, kém đến mức bi thảm, nhưng không thể không nói, khuôn mặt này, thật sự là phần cơm thưởng của tổ tiên để lại.

Dễ nhìn, có một không hai, đặc biệt khi cười lên, có thể làm cho đối phương bị mê hoặc.

Nữ cố vấn Từ Manh không khỏi sửng sốt một chút.

"Mới vài ngày không gặp, công phu miệng lưỡi nhanh nhẹn hơn rồi." Cố Chiêu Lương cho cậu một cái nhìn chế giễu, ngạo mạn mở ra cuốn sổ điểm: "Hôm nay cậu biểu diễn tiết mục gì?"

Đường Trì: "Một đoạn ngắn vở ballet hiện đại."

Cố Chiêu Lương chế nhạo: "Cậu múa ballet?"

Đường Trì mỉm cười: "Chẳng lẽ thầy Cố muốn thay tôi?"

Sắc mặt Cố Chiêu Lương thoáng u ám: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ cậu khiến cô Từ cùng thầy Trương bị kinh sợ."

Trong ấn tượng của Cố Chiêu Lương, Đường Trì múa ballet còn không bằng mấy bà thím trung niên nhảy khởi động ở quảng trường, cũng không biết người cho cậu ta dũng khí, dám ở nơi này khoe khoang.

"Bắt đầu đi." Cố Chiêu Lương ôm cánh tay dựa lưng ghế, lạnh nhạt nói.

Sáng nay Đường Trì dậy muộn, không có nhiều thời gian để thay quần áo, trên người vẫn mặc áo sơ mi cùng quần thể thao của Nghiêm Ngộ Sâm.

Cậu đem áo sơ mi nhét trong cạp quần kéo ra, nút áo trên cổ tay và hai nút trên đường viền cổ áo cũng được cởi hoàn toàn, tháo giày, tiện tay làm rối mái tóc trên đầu, cả người lười nhác nương theo âm nhạc tiến về phía trước hai bước.

Giống như người đang chìm trong giấc mộng.

Ngay lúc đó, làm một tư thế Arabesque nhảy vọt, sau đó là năm vòng quay hoàn hảo từ gót chân.

Từ manh cùng cố vấn thanh nhạc Trương Đại Thạc nhìn thấy hai mắt lập tức phát sáng.

Cùng thời điểm, sắc mặt Cố Chiêu Lương lúc đen lúc anh giống như bị túng dục quá độ.

Chờ giai điệu kết thúc, biểu hiện trên gương mặt Cố Chiêu Lương không khác gì cái xác cũ chôn lâu ngày vừa được đào ra khỏi mộ.

"Động tác tiêu chuẩn, trôi chảy có lực lại đẹp mắt." Từ Manh khó nén lên tiếng tán thưởng.

Mặc dù các nghệ sĩ Nhật Bản hay Hàn Quốc đối với múa ballet có chút yêu thích, nhưng trong số các học viên tuyển tú trong nước những năm gần đây, cơ bản tinh thông đều là vũ đạo hàn, xét cho cùng nó là xu hướng chủ đạo của thị trường, người có thể nhảy điệu múa ballet hiện đại tốt như vậy rất hiếm gặp.

Nói xong, cô đem tấm bảng đặt lên bàn: "Vẫn là A."

Trương Đại Thạc: "Tôi chuyên về thanh nhạc, đối với vũ đạo ballet hiểu biết không sâu, tôi muốn hỏi một chút, đông tác vung chuyển gót chân ban nãy, bình thường cậu làm bao nhiêu lần?"

Đường Trì thành thật trả lời: "Ba mươi hai lần."

Múa gót là một trong những đọng tác khó nhất trong vũ đạo ballet, đó cũng là tiêu chí trực quan nhất để một giáo nhân đánh giá một vũ công ballet.

Trương Đại Thạc hít một ngụm sâu, đem bảng nhãn điểm A dựng lên: "Ba mươi hai lần múa gót, một người đàn ông không thể đứng bằng một chân như tôi còn có thể nói gì đây?"

Đường Trì nở nụ cười rạng rỡ. hướng Từ Manh cùng Trương Đại Thạc cúi người: "Cảm ơn hai vị cố vấn."

Từ Manh nói đùa: "Không cần cảm ơn, một ngày nào đó cậu hồng, nhân khí lên nhớ đừng quên tôi đấy."

"Cố ảnh đế, cậu mau bày tỏ lập trường của mình đi." Trương Đại Thạc mỉm cười thúc giục.

Bàn tay Cố Chiêu Lương đặt trên tấm thẻ F nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hắn nhìn Đường Trì không thể hiểu được mang theo nồng nặc ác ý.

Một lúc sau, Cố Chiêu Lương không hài lòng giơ lên tấm bảng: "Tiếp tục cố gắng."

Thời điểm nhìn thấy tấm bảng C kia, Từ Manh choáng váng nói: "Thầy Cố, anh có phải hay không lấy nhầm bảng?"

Cấp bậc học viên đạt được cuối cùng, căn cứ ba vị cố vấn đưa ra kết quả tiến hành thêm quyền bình quân đoạt được, mà Cố Chiêu Lương làm đại cố vấn, một phiếu thành hai phiếu.

Cho nên, kết quả tương đương với hai A, hai C, trung bình trọng số là B.

Cố Chiêu Lương âm u nói: "Cậu ta có thành tích xuất sắc trong phần biểu diễn múa ballet, nhưng trong vòng loại trước đó, hai người chắc cũng phát hiện ra được, khuyết điểm trong giọng hát của cậu ta rất rõ ràng, nếu như phân cậu ta vào lớp A, rất không thích hợp."

Trương Đại Thạc không cảm thấy như vậy: "Giọng hát có thể luyện tập, nền tảng vũ đạo của cậu ấy rất tốt, không vào lớp A, thật sự rất đáng tiếc."

Hai bên thảo luận căng thẳng trong ba phút, cuối cùng tổ tiết mục vẫn theo ý định của Cố Chiêu Lương, ai bảo hắn già vị lớn nhất đâu.

Bất quá, Đường Trì không có ý định ở lại lớp A.

Cố Chiêu Lương là cố vấn trực hệ của lớp A, nếu cậu ở lại lớp A, chẳng phải mỗi ngày đều bị Cố Chiêu Lương gây khó dễ?

Quá oan uổng rồi.

Cậu từ PD nhận lấy nhãn hiệu lớp B, vui vui vẻ vẻ rời khỏi phòng đánh giá.

Trên ghế cố vấn, rất rõ ràng Cố Chiêu Lương không hài lòng với phản ứng của cậu, kèn kẹt kèn kẹt —— nghiến răng cọ xát hai lần.

Từ Manh trêu chọc: "Tôi nói Cố ảnh đế biểu tình của anh lúc này là thế nào? Anh không muốn người ta vào lớp A, hiện tại người ta cũng đã vào lớp B như anh muốn, sao anh vẫn còn nghiến răng nghiến lợi? Chẳng lẽ đối với người ta có ý định gì?"

Chuyện Cố Chiêu Lương yêu thích nam nhân mọi người đã sớm biết.

Cố Chiêu Lương âm lệ nói: "Cô Từ nghĩ nhiều rồi, cho dù cả thế giới này nam nhân đều chết hết, tôi cũng sẽ không nảy sinh ý tứ với cậu ta."

"Ngược lại tôi rất thích cậu ấy, giá trị nhan sắc cao, vũ đạo tốt, nghiêm túc bồi dưỡng một chút, có lẽ sẽ trở thành người có thành tích tốt nhất trong kỳ này, trực tiếp xuất đạo ở C vị." Trương Đại Thạc nói tiếp.

Cố Chiêu Lương hừ lạnh một tiếng: "Thầy Trương, anh thật sự nghiêm túc sao? Nếu như cậu ta có thể ra mắt ở C vị, vậy thì bất kỳ con chó con mèo nào cũng có khả năng trở thành minh tinh rồi."

Trương Đại Thạc thâm ý liếc nhìn Cố Chiêu Lương, mỉm cười đổi chủ đề khác: "Đúng rồi, nói đến lớp B, nghe nói cố vấn trực hệ ban đầu đã định sẵn mang thai nên đã huỷ hợp đồng, đổi thành Nghiêm tổng, điều này là thật hay giả?"

Từ Manh bật cười: "Tuần trước tin tức này đã được xác định rồi, mạng ở thôn anh vừa được kết nối sao?"

——————————————

"Cái gì? Cậu nói Nghiêm Ngộ Sâm sẽ là cố vấn trực hệ lớp B chúng ta?" Đường Trì đang ở dưới căng tin uống canh, gần như bị sặc sau khi nghe được tin tức này.

Bạn cùng phòng Tiêu Hàn đồng thời cũng cùng Đường Trì rớt từ lớp A xuống, lấy khăn giấy đưa cho Đường Trì: "Mới từ chỗ tổ đạo diễn nghe được tin tức, coi như cậu ngạc nhiên, cũng không cần đến mức như vậy nha."

Đường Trì khó hiểu: "Nghiêm Ngộ Sâm không cố gắng quản lý công ty lại đến đây làm cố vấn làm gì?"

Tuy rằng trong nước Nghiêm Ngộ Sâm là một đạo diễn trẻ có tiếng, tác phẩm tuy ít, nhưng mỗi bộ phim đều rất tinh xảo, nhưng sau khi anh nhận tiếp quản Nghiêm thị, liền rời khỏi giới đạo diễn.

"Có lẽ do rảnh rỗi đi." Tiêu Hàn uống một ngụm canh: "Hai năm trước, tập đoàn Nghiêm thị trải qua đoạn thời gian cổ phiếu lâm vào khủng hoảng, kể từ đó ngoại trừ một số việc lớn, Nguyên tổng sẽ buông bỏ quyền lực, lúc bình thường rất ít bận rộn."

Đường Trì tò mò: "Đang yên đang lành, sao lại xuất hiện khủng hoảng cổ phiếu?"

Nghiêm Ngộ Sâm trong nguyên văn rất ít đất diễn, vì vậy nhiều chuyện liên quan đến anh trong nguyên văn không có đề cập tới.

"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết vào khoảng thời gian đó, cổ phiếu của tập đoàn Nghiêm thị đột nhiên giảm mạnh, thiếu chút nữa không thể cứu vãn được. Sau đó có tin đồn, có vể có người nào đó vạch trần Nghiêm tổng mắc bệnh tâm thần nặng, vì vậy mới dẫn đến sự việc kia, nhưng cuối cùng tin đồn bị bác bỏ. Không lâu sau, Nghiêm tổng liền kết hôn, buông bỏ quyền lực, trở về với gia đình." Nói đến đây, trên mặt Tiêu Hàn lộ ra điểm ghen tị: "Bất quá vì vợ, lựa chọn trở về với gia đình, chân ái a."

"Trở về với gia đình?" Còn có vì vợ? Đường Trì nghe có chút không hiểu.

Tiêu Hàn nâng mặt, thập phần nghi hoặc nhìn Đường Trì: "Tôi nói đại ca cậu bình thường không ăn dưa sao?"

Đường Trì không biết tại sao cậu ta lại hỏi cái này, lắc đầu.

"Không phải chứ, dưa cũng không ăn, đại ca cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Hàn ghét bỏ liếc mắt nhìn Đường Trì, sau đó từ trong khay thức ăn của Đường Trì gắp cái đùi gà cắn một miếng, phổ cập tin tức: "Hai năm trước, sau khi Nghiêm tổng kết hôn, đã tuyên bố công khai trước giới truyền thông, trước tiên đảm bảo rằng tập đoàn sẽ phát triển bình thường, cố gắng giảm bớt thời gian làm việc, mà những thời gian còn lại sẽ trở về với gia đình, làm một người chồng tốt."

Đường Trì: "....."

Nếu không phải đã đọc qua nguyên văn, biết Nghiêm Ngộ Sâm đối với nguyên chủ một chút tình cảm cũng không có, cậu sợ cũng sẽ theo chân Tiêu Hàn tin vào câu chuyện tình cảm chân ái này.

Tiêu Hàn thở dài nói: "Chỉ tiếc, Nghiêm tổng là bí mật kết hôn, đến bây giờ hầu như không ai biết thân phận thật sự của vợ anh ta. Cũng không biết tiểu yêu tinh này có bao nhiêu mê hoặc, dĩ nhiên có thể ăn sạch Nghiêm tổng như vậy."

"...." Đường Trì chọc chọc cơm trong bát, ha ha, tôi có thể nói, tôi chính là tiểu yêu tinh kia không?

—————————

Sau khi lớp học được điều chỉnh, ký túc xá bọn họ ở cũng được điều chỉnh lại sao cho phù hợp.

Đường Trì cùng Tiêu Hàn cùng nhau dọn dẹp tất cả trên dưới, bốn giờ chiều, thật vất vả mới đem hết mội thứ chuyển đi xong, tổ chương trình không quản bọn họ có nghỉ ngơi chút nào hay chưa liền thông báo bọn họ đi gặp cố vấn trực hệ.

Địa điểm huấn luyện chính của trại huấn luyện là một tòa nhà riêng biệt, CDE ba lớp ở tầng một, AB hai lớp ở tầng hai.

Đường Trì cùng Tiêu Hàn vừa đi lên tầng, nhìn thấy nam nhân một thân vận đồ đen cao lớn đứng ở trước cửa phòng luyện tập lớp A, hai tay xách theo hai cái túi to.

"Vị bạn học này, xin hỏi cậu có biết Giang Miện ở đâu không?" Nghiêm Ngộ Sâm ngăn một người tình cờ đi ngang qua, hỏi một cách nghiêm túc.

Phòng tập tổng hợp cách cầu thang không xa, Đường Trì tình cờ nghe được Nghiêm Ngộ Sâm nói gì, khoé miệng không khỏi giật một cái.

Tiêu Hàn sau khi trải qua kinh hỉ ngắn ngủi khi nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm, cũng một mặt ép mộng: "Người Nghiêm tổng ngăn kia không phải là Giang Miện sao?"

Đường Trì lúng túng nói: "Anh ta mù mặt, nếu không phải người đặc biệt ấn tượng, căn bản sẽ không nhận ra."

Phải biết rằng, trong nguyên văn, Nghiêm mỗ tổng được cháu trai gọi đi hỗ trợ kéo bè kéo lũ đánh nhau, cuối cùng bởi vì không nhìn rõ mặt người ta, giúp đỡ đối phương đánh cháu trai nhà mình thành cái hình dạng cha mẹ nhận không ra.

**********

CHƯƠNG 3: BÁNH DỨA.

"Mù mặt?" Tiêu Hàn đem Nghiêm Ngộ Sâm trở thành thần tượng tinh thần không thể đạt tới, hiện tại nhìn thấy cảnh này có chút sụp đổ.

Đường Trì nhướng mày: "Đúng vậy, bên trong thì vẫn rất nghiêm trọng, nếu như không trải qua mức độ huấn luyện ký ức đặc thù, dù có xem một trăm lần, cũng không thể nhớ được người khác trông như thế nào đâu."

Tiêu Hàn choáng váng: "Nhưng liệu điều này có ảnh hưởng cuộc sống hàng ngày không?"

Đường Trì: "Vẫn tốt, đối với anh ta mà nói không có bao nhiêu ảnh hưởng, ngược lại những cô gái muốn cùng anh ta trò chuyện sẽ thấy khá lúng túng."

Tiêu Hàn khó hiểu: "Ý gì?"

Đường Trì xoa xoa tay: "Bởi vì trong mắt anh ta những người phụ nữ đó không khác gì bà cô trung niên trong căng tin của trại huấn luyện của chúng ta."

Dù sao cũng đều giống nhau.

Bất quá, dường như đã quen với việc mù mặt, sau khi biết nam sinh trước mặt là Giang Miện, Nghiêm Ngộ Sâm không quá kinh ngạc, thờ ơ đưa cho cậu ta chiếc túi trong tay.

Giang Miện: "Đây là gì vậy?"

"Bữa tối." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, quay người đi vào phòng huấn luyện tổng hợp của lớp B.

Tiêu Hàn sờ cằm, một mặt bát quái nói: "Nói xem, Giang Miện này rốt cuộc là người như thế nào? Nghiêm tổng dĩ nhiên lại tự mình đưa bữa tối cho cậu ta."

"Nếu cậu thật sự tò mò, thì đến trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp hỏi anh ta là được rồi." Đường Trì nhướng mày cười nhẹ, điều chỉnh tốt thẻ học viên đeo lên ngực trái, đi thẳng đến phòng luyện tập.

Khi đi ngang qua cửa lớp A, rõ ràng nhận được vào đôi mắt không có thiện ý.

Đường Trì dừng bước, quay đầu mỉm cười: "Tôi đẹp sao?"

Một học viên khinh thường xì một tiếng chế giễu: "Đẹp thì thế nào? Cậu có đẹp hơn nữa, còn không phải mông ngồi chưa nóng liền bị đá khỏi lớp A sao."

Đường Trì liếc mắt mị mị mỉm cười, khoảnh khắc ý cười biến mất, âm lãnh nói: "Cũng so với gương mặt đại chúng của cậu tốt hơn nhiều."

Đường Trì lần nữa mỉm cười, bước tới trước mặt học viên kia, dùng bàn tay trắng nõn thon dài, khiến người nhìn sinh lòng đố kị cầm lên tấm thẻ tên trên ngực trái của cậu ta: "Nguyên lai là tiểu ca ca Vu Kiều học lớp C, lần đầu gặp gỡ, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Dứt lời, Đường Trì đưa tay về phía Vu Kiều, bất quá lại bị Vu Kiều ngay lập tức tránh đi.

Tiêu Hàn sửng sốt một chút, mới phản ứng được kẻ sinh sự này thuộc lớp C, không khỏi bật cười: "Tôi nói vị đại ca này, cậu một người học lớp C lại đi cười nhạo một người học lớp B, đủ hiếm a?"

Vu Kiều hừ lạnh: "Còn không phải do cậu ta tôi mới ở lớp C sao?"

Tiêu Hàn cắt thanh: "Nếu cậu có đủ khả năng như vậy, qua buổi đánh giá lại lần này, cậu vẫn ở lớp C đấy thôi."

"Cậu... Mắc mớ gì tới cậu." Vu Kiều liếc mắt trừng trừng hằn học nhìn Đường Trì cùng Tiêu Hàn, quay người giận đùng đùng rời đi: "A Miện, ngày mai tới lại đến tìm cậu."

Vu Kiều là một vai phụ quan trọng trong nguyên văn, là bạn tốt với Giang Miện, cũng là thần trợ công giúp đỡ Cố Chiêu Lương và Giang Miện. Nguyên chủ chính là trong phần hạng mục đánh giá đẩy Vu Kiều xuống mới có thể tiến vào lớp A.

Nói chung, Vu Kiều và Đường Trì không hợp mắt nhau.

"Khuôn mặt đại chúng rắm thối đó, có cái gì đáng nhìn chứ." Tiêu Hàn giơ tay quơ quơ trước mặt Đường Trì: "Đi thôi, nên đi trình diện rồi."

Phòng luyện tập tổng hợp lớp B vắng lặng đến run người, thời điểm đi vào, Đường Trì cùng Tiêu Hàn không dám thở mạnh.

"Đường Trì."

Đường Trì vừa đến chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp ngồi xuống liền bị gọi tên.

"Xin chào thầy Nghiêm." Đường Trì ngồi trên ghế xếp vắt chân, đối diện với Nghiêm Ngộ Sâm đang đối chiếu danh sách, chào hỏi.

"Nói chuyện khinh thường học viên khác, dưới lầu có sân bóng rổ, phạt chạy một trăm vòng." Nghiêm Ngộ Sâm không ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

Tiêu Hàn nhỏ giọng làu bàu: "Rõ ràng Vu Kiều mới là người nói chuyện khinh thường Đường Trì, muốn phạt cũng là Vu Kiều phải chịu phạt, đâu cần phạt Đường Trì chứ."

Nghiêm Ngộ Sâm đưa mắt nhìn thẻ tên trên ngực trái Tiêu Hàn: "Tiêu Hàn, không tuân theo sự sắp xếp, cũng chạy năm mươi vòng."

"Hả?" Đường Trì cho rằng mình nghe nhầm: "Liên quan gì đến cậu ấy?"

Nghiêm Ngộ Sâm cuối cùng cũng nâng lên mí mắt nhìn Đường Trì: "Cậu có ý kiến?"

"Không, không có." Tiêu Hàn rùng mình một cái, lập tức kéo Đường Trì chạy đi.

Dưới lầu, sân bóng rổ.

"Anh ta điên rồi à, kêu tôi chạy không nói, cũng phạt cậu chạy năm mươi vòng, anh ta ngây thơ cho rằng sân bóng rổ này nhỏ chắc, chạy năm mươi vòng không gãy chân mới lạ." Đường Trì cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc mỗi áo ba lỗ rộng.

Tiêu Hàn nghiêm túc nói: "Tôi không sao, ngược lại Đường Trì cậu, hôm nay ngày đầu tiên gặp mặt Nghiêm tổng đã bị anh ta nhìn chằm chằm, sau này chỉ sợ sẽ không dễ dàng."

Đường Trì dùng cổ tay lau mồ hôi trên cổ: "Yên tâm, tôi không sao."

Đường Trì lớn lên rất dễ nhìn, trên cổ thái dương chóp mũi đều bốc lên tầng óng ánh giọt mồ hôi nhỏ, khiến Tiêu Hàn trở nên có chút bừa bãi lộn xộn.

"Chỉ vì cậu nói anh chàng kia có gương mặt đại chúng, mà phát cậu chạy một trăm vòng, còn không sao?" Tiêu Hàn trêu ghẹo.

Đường Trì cười cười, không nói chuyện.

Bất quá so với bị người khác đánh cho tàn tật, hoặc bị người khác hạ thuốc kíƈɦ ɖụƈ rồi bị bạo cúc, thật sự không thành vấn đề.

Thời điểm chạy đến vòng thứ năm mươi, ánh tà dương xuyên qua cửa sổ tràn vào sân bóng.

Lối vào sân bóng rổ được bao phủ một tầng hào quang màu đỏ cam, một bóng dáng người thân cao đi ngược với ánh tà dương tiến lại gần.

Hai phút sau, Tiêu Hàn chạy xong liền được rời đi.

Toàn bộ sân bóng, chỉ còn lại Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên băng ghế dự bị, và Đường Trì mặc trên người áo ba lỗ chạy vòng quanh sân.

Chạy hơn năm mươi vòng, áo ba lỗ trên người Đường Trì đã ướt đẫm mồ hôi, như ẩn như hiện. Bất quá, Nghiêm Ngộ Sâm mù mặt, ngoài cảm giác trực quan thấy cổ tay áo đường viền cổ trên người Đường Trì hơi to, có thể do cố ý hoặc vô ý nhìn thấy điểm nhỏ hồng lớn ra ngoài, còn lại không có phát hiện gì đặc biệt.

"Đừng chạy nữa." Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói.

Đường Trì dừng lại trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, hai tay chống đầu gối ửng hồng, khom người thở dốc: "Mới được sáu mươi vòng, còn chưa đủ."

"Không cần chạy nữa, là hình phạt mang tính chất tượng trưng một chút mà thôi, gϊếŧ gà dọa khỉ. Dù sao trên danh nghĩa tôi là đạo sư, không thể giống với các cố vấn trực hệ như các lớp khác, mỗi ngày đều ở, sợ bọn họ không nghe lời, mới làm như vậy." Khi không có người ngoài, Nghiêm Ngộ Sâm tuy rằng như trước rất xa cách, nhưng không phải không có tình người.

Đường Trì nhận chai nước Nghiêm Ngộ Sâm đưa qua, hung hăng uống vào ngụm, không hiểu nói: "Nếu không có nhiều thời gian, tại sao anh còn tham gia loại chương trình tạp kỹ này?"

"Tôi có lý do của tôi, không cần cậu quan tâm." Nghiêm Ngộ Sâm lấy từ phía sau một cái túi giấy: "Chưa ăn tối đi, mang đến cho cậu."

"Cái này nhìn qua... nó giống cái túi mà anh đưa cho Giang Miện chiều nay." Đường Trì hiếu kỳ nhận lấy.

Bên trong bao gồm một cái bánh dứa cùng một vài loại bánh tráng miệng tinh tế khác.

"Mua cùng một cửa hàng, đang khuyến mãi, mua một tặng một." Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói.

"Vậy tôi được nhận phần tặng kèm còn lại của Giang Miện a." Đường Trì nhướng mày.

Nghiêm Ngộ Sâm khẽ nhếch lên đôi mi xinh đẹp, lạnh nhát nói: "Phần của Giang Miện là đồ tặng kèm."

Đường Trì vừa định khen hương vị bánh dứa này thật ngon, nghe được, có điểm nghẹn: "Hả?"

"Buổi sáng cậu để lại bữa sáng cho tôi, đây xem như hồi đáp." Nghiêm Ngộ Sâm lấy khăn giấy đưa cho Đường Trì: "Kinh ngạc như vậy?"

Đường Trì lau vết kem trên khóe miệng: "Có một chút."

Theo diễn biến trong nguyên văn, không bỏ thuốc độc vào trong nước để cậu uống đã là quá tốt rồi, còn mang bữa tối cho cậu?

Tuy nhiên trong nguyên văn, trước khi ly hôn, Nghiêm Ngộ Sâm sẽ không làm gì quá đáng với nguyên chủ, nhún có một điều phải nói rằng, trong mắt trong nội tâm Nghiêm Ngộ Sâm đối với nguyên chủ có chán ghét, nếu không sau khi ly hôn, rõ ràng biết có người muốn đánh gãy chân nguyên chủ, anh chẳng hỏi cũng chẳng quan tâm.

Hiện tại không nghĩ tới, người này nội tâm quả thực cũng rất tốt.

"Vừa rồi cậu chưa nghe giới thiệu giai đoạn đầu của kế hoạch huấn luyện, tôi đã đánh thành văn bản đặt nó vào trong tủ đồ của cậu." Nghiêm Ngộ Sâm tao nhã đứng dậy: "Cậu từ từ ăn, tôi đi trước."

Khi gần tới cửa sân bóng, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Đúng rồi, hai ngày tới tôi sẽ không đến trại huấn luyện, cậu cũng không cần liên lạc với tôi, nếu có việc vẫn giống như trước kia, gọi điện cho thư ký Lâm nói một tiếng."

Nghiêm Ngộ Sâm tạm dừng một chút, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống: "Nhớ kỹ, nhất định không được liên lạc với tôi, nếu không tôi sẽ lấy lại toàn bộ những thứ tôi đã cho cậu, tất cả trả về cả gốc lẫn lãi."

Nhìn bóng lưng Nghiêm Ngộ Sâm rời đi, Đường Trì có chút mơ hồ.

Cậu tự hỏi bản thân cũng không thường xuyên liên lạc với anh ta, có cần phải nhấn mạnh như vậy không? Còn đe dọa?

Nghĩ không thông.

Bên ngoài sân bóng, Nghiêm Ngộ Sâm đạp lên ánh tà dương màu đỏ, nhận điện thoại.

Cố Chiêu Lương gọi điện tới.

"Alo, chú, không phải nói chú đưa Tiểu Miện túi bánh ở cửa hàng tôi thường xuyên đến đó ăn sao? Sao chú lại mua bánh dứa cho em ấy?"

Nghiêm Nhộ Sâm: "Có khác nhau sao?"

Cố Chiêu Lương: "Đương nhiên có, Tiểu Miện bị dị ứng với dứa."

Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được nói: "Cậu ta bị dị ứng thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không biết, tôi đưa cho cậu ta đã là nể mặt của cậu rồi."

Cố Chiêu Lương: "Chú, chú đừng tức giận, tôi gọi đến không phải để hỏi tội, chỉ tùy tiện nói một chút."

Nghiêm Ngộ Sâm ngồi lên xe: "Nói xong chưa? Tôi còn có việc, gác máy trước. Đúng rồi, bánh dứa thêm bánh tráng miệng ngọt, tổng cộng hai trăm ba, đừng quên chuyển tiền cho tôi qua WeChat."

Cố Chiêu Lương: "A?"

Nghiêm Ngộ Sâm hờ hững: "A cái gì mà a, tiền tôi kiếm được không phải tiêu cho cậu ta."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lập tức cúp điện thoại.

Vừa lên xe, thắt chặt dây an toàn, kim giờ đồng hồ vừa vặn chỉ đến vị trí sáu giờ.

Một cảm giác chóng mặt trận ngập trong đầu, khiến dây thần kinh của Nghiêm Ngộ Sâm chấn động, như thể có thứ gì đó đang muốn thoát khỏi ý thức của anh.

Khoảng nửa phút sau, cơn chóng mặt cuối cùng cũng tan biến.

Khoảnh khắc Nghiêm Ngộ Sâm mở ra đôi mắt đẹp, vẻ mặt lạnh lùng xa cách ban đầu đột nhiên lộ ra hơi thở lười biếng mạnh mẽ.

Anh từ chối nhận cuộc gọi của Cố Chiêu Lương, ném điện thoại sang ghế phụ bên cạnh, sau đó thành thục từ bên cạnh lấy ra chiếc di động màu đỏ khác.

Sau khi mở máy, lật lại xem lịch sử trò chuyện, lái xe đến quán bar gay có tên L ở vùng ngoại ô phía nam.

———————————

Sáu giờ rưỡi hoàng hôn, trước cửa gay bar.

Nghiêm Ngộ Sam đỗ xe, lấy chiếc kính gọng vàng trong tay đeo lên.

Ánh sáng từ ngọn đèn tinh cầu chiếu xuống khung dây vàng, sống mũi có độ cong gần như hoàn hảo khiến người ta không thể dời mắt.

"Ông chủ, cậu út tập đoàn Vương thị tối hôm qua đã làm loạn ở đây, bên phía tài vụ đã lập các khoản bồi thường, nhưng có chút do dự, có cần đòi bồi thường không?" Quản lý quán báo cáo.

"Đương nhiên cần, đòi được bồi thường từ bọn họ càng nhiều càng tốt, một xu cũng không thể thiếu." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm nở nụ cười tiến lại gần một nam nhân, tràn ngập nam tính gợi cảm khí tức vô cùng sống động: "Đường Việt tiên sinh, đã lâu không gặp."

Đường Việt sửng sốt, đánh giá Nghiêm Ngộ Sâm từ trên xuống dưới: "Nghiêm Nhất Tự? Ăn mặc như vậy, thoạt nhìn tôi không nhận ra."

Nghiêm Ngộ Sâm nhướng mày mỉm cười, cởϊ áσ khoác trên người xuống, tháo lỏng cà vạt, anh tiện tay đem mái tóc chỉnh tề của mình biến thành kiểu dáng vuốt lệch sang một bên.

Anh sắn tay áp sơ mi lên, rót một ly rượu: "Đúng rồi, nghe nói em trai anh tham gia chương trình tuyển tú phát sóng gần đây, kết quả thế nào rồi?"

"Là nó? A." Đường Việt xem thường nở nụ cười: "Vốn là dựa vào Nghiêm tổng, ồ, cũng chính là người chồng của cậu ta với cậu lớn lên giống nhau như đúc ấy, dùng quyền lực áp định lên người người khác, thuận lợi vào lớp A. Bất quá cậu ta cũng quá ngây thơ rồi, cái người Nghiêm Ngộ Sâm kia, thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, nhân viên CJ trong tập đoàn đều nói, chỉ có thể liên hệ vối Nghiêm Ngộ Sâm từ thứ hai đến thứ sáu hàng tuần, nào có thời gian để quản cậu ta. Sáng hôm nay, Cố Chiêu Lương lợi dụng Nghiêm Ngộ Sâm không ở, kiếm cớ đẩy Đường Trì ra khỏi lớp A."