Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ
Đoàn người ngồi trên hai chiếc xe việt dã bên cạnh.
Trên xe, Trần Thư có vẻ cực kỳ hưng phấn, không ngừng nhìn đông nhìn tây.
- Thoải mái hơn so với đạp xe đạp.
Hắn thoải mái dựa vào ghế xe, vô cùng thích ý.
Hứa Tiểu Vũ mỉm cười, cũng có chút hưng phấn nói:
- Ngươi muốn mua xe?
Bằng vào tiền lương của mua một chiếc xe thay cho đi bộ không phải vô cùng đơn giản.
Chỉ cần không đề cập đế Ngự Thú sư, đồ vật cũng không đắt lắm.
Trần Thư nói:
- Có chút rối rắm, tạm thời chưa nghĩ ra.
- Không biết mua loại xe nào?
Hứa Tiểu Vũ nghi hoặc nói.
Trần Thư lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Gần đây ta giành được vé giảm giá năm đô la của Rolls-Royce, đều này làm cho ta có chút động tâm, nhưng về phương diện khác, thẻ ưu đãi hàng tháng của xe đạp công cộng cũng khiến ta không bỏ xuống được…
Xì xì!
Xe việt dã đột nhiên thắng gấp một cái.
Vẻ mặt của Ngự Thú sư giống như táo bón, không ngờ ngươi mẹ nó rầu rĩ cái này?
- Vương thúc, Trần Thư là hài hước, không phải không bình thường…Ừm…hẳn là không phải…
Hứa Tiểu Vũ cực kỳ không tự tin giải thích.
“Hy vọng đừng thái quá.” Vương Dịch lắc đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
- Đúng rồi, Tiểu Vũ, ngươi ăn bánh bích quy không?
Trần Thư bỗng nhiên từ balo lấy ra một túi bánh bích quy.
Hứa Tiểu Vũ khoát tay áo:
- Không cần, cảm ơn, hiện tại ta không đói bụng.
- Chocolate?
- Không cần…
- Khoai tây chiên?
- Không…
- Mì tôm?
- ...
Nhìn Trần Thư từ balo lấy ra đủ loại đồ ăn, ba người khác trên xe đã hoàn toàn sợ ngây người.
Ngươi nha, thật sự đi dị không gian mạo hiểm sao?
- nếu không chúng ta chơi đánh bài một chút? Thư giãn tí?
Trần Thư cũng không hề hay biết, từ balo lấy ra một bộ bài poker.
- ...
- Khụ khụ, tiểu Trần, ta cắt ngang một chút.
Một Ngự Thú sư khác bên tay lái phụ mở miệng nói:
- Ngươi không mang theo một ít đồ vật quan trọng gì đó?
- Đương nhiên mang theo, ta cố ý mang theo một đôi dép lên.
- Lão Đặng, ta mẹ nó đau đầu!
Lái xe Vương Dịch rút một tay ra xoa xoay huyệt thái dương.
- ...
Lão Đặng ở tay lái phụ u oán nhìn sang, ngươi cho rằng lão tử không đau chắc?
Trần Thư lắc lắc đầu, đồ vật bản thân vất vả mang lại bị người ghét bỏ.
Hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, ăn đủ loại đồ ăn vặt.
Căn bản không giống như Ngự Thú sư chuẩn bị mạo hiểm tiến vào dị không gian.
Xe việt dã chạy ra khỏi thành phố, dị thứ nguyên không gian gần thành phố Nam Giang nhất tên là Thanh Nguyên Sâm lâm, là một dị không gian tòa cấp phổ thông.
Căn cứ vào thực lực hung thú bên trong dị không gian, quốc gia chi làm cấp phổ thông, cấp nguy hiểm, cấp ác mộng, cấp hủy diệt và cấp bậc cao nhất là cấp tai nạn.
Vị trí của Thanh Nguyên Sâm Lâm là ở giữa thành phố Nam Giang và thành phố Đại Hưng, mỗi đoàn ngự thú của các thành thị gần đây đều sẽ tiến vào trong đó săn bắn.
Năm tiếng sau, đoàn người Trần Thư đã rời khỏi thành phố Nam Giang, đi tới trong một trấn nhỏ.
Nơi này tên là trấn Thanh Nguyên, đã thành lập gần năm mươi năm, thành lập đặc biệt vì Thanh Nguyên Sâm Lâm.
Mỗi một lần xuất hiện dị không gian, đã là nguy cơ, cũng là kỳ ngộ.
Vô số thương nhân, Ngự Thú sư cường đại, xí nghiệp lớn, gia tộc ngự thú đều sẽ tới trước, một kiếm một chén canh.
- Đứng lại!
Cửa ra vào của trấn nhỏ, có vài tên dáng người cường tráng, mặc quân trang binh sĩ, lập tức ngăn xe việt dã lại.
- Thân phận!
Chu Thực lấy thẻ căn cước của mình ra, giao cho binh lính.
Binh linh cầm lấy thẻ căn cước, quét hình với dụng cụ bên cạnh một hồi, sau đó trả lại cho Chu Thành.
Mà những người còn lại cũng không tránh được, thậm chí ngay cả thẻ căn cước của Trần Thư cũng bị quét hình một phen.
Cuối cùng một đoàn người mới có thể tiến vào bên trong trấn Thanh Nguyên.
Đồng thời hai chiếc xe việt dã đều đậu ngoài khu vực trấn, không được tiến vào trong trấn nhỏ.
Trần Thư nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vũ, nơi này đề phòng nghiêm ngặt, làm ta có chút khẩn trương.
Hứa Tiểu Vũ trợn trắng mắt lên, ngươi còn có lúc khẩn trương?
- Đây là trấn Thanh Nguyên gần với dị không gian nhất.
Hứa Tiểu Vũ đột nhiên nhớ tới gì đó, thận trọng nói:
- Nhưng ngươi tuyệt đối không nên làm loạn, những binh lính đó có quyền gϊếŧ người.
Dị không gian xem như là khu vực quốc gia coi trọng nhất, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hủy quy củ.
Trần Thư gật đầu một cái, nhìn về kiến trúc ở trấn nhỏ.
Khác với thành phố, kiến trúc ở trấn nhỏ đều cực kỳ phục cổ, thậm chí có thể nói là đơn sơ và cũ nát, giống như chỉ là cung cấp một chỗ nương náu.
Trong đó đa số đều là mặt tiền cửa hàng, thoạt nhìn không có chút đại khí nào, nhưng có thể thành lập cửa hàng ở trấn Thanh Nguyên, tuyệt đối là thế lực nhất lưu trong nước.
Công ty dược dịch 666 hao phí vô số tiền tài, vẫn không thể đạt được quyền kinh doanh một cửa hàng trong trấn như cũ.
Ngự thú đoàn phát tài trong dị không gian không ít, nhưng một bộ phận vật liệu đầu tiên bị chính phủ thu mua, lại bị cửa hàng ở trấn thu mua một phen, cuối cùng tài nguyên chảy ra trên thị trường rất ít.
- Đi khách sạn ở trước một đêm, sáng mai đi về Thanh Nguyên Sâm Lâm!