Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 72: Ngươi vui mừng quá sớm rồi! (1)

Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ

Trừ phi trở thành Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết, khế ước linh mới chú trọng phối hợp đồ ăn.

Nhưng mục ba, hiển nhiên cũng sẽ xuất hiện va chạm, cho dù không triệu hoán khế ước linh, chỉ sợ cũng sẽ có cuộc chiến, dẫn đến binh sĩ sẽ tới.

Hắn cũng không muốn cuộc sống tạm bợ, càng ngày càng bị phê phán.

Con ngươi của Trần Thư xoay một cái, hình như nghĩ đến cái gì.

Hắn thấp giọng nói:

- Chu thúc, ta đi cho bọn họ nhìn màu sắc một chút.

Vừa dứt lời, Trần Thư từ trong túi móc ra “hung khí” gì đó, trực tiếp đứng dậy, đi đến bàn của Hoàng Vĩ.

- Tra tấn ta, cái hình phạt này không quá!

Chu Thực vội vàng muốn ngăn cản, nhưng vẫn muộn một bước, chỉ có thể nhìn Trần Thư đi tới một bàn khác.

Hai mắt Hoàng Vĩ híp lại, nói:

- Tiểu tử, ngươi tới làm gì?

Ánh mắt những người còn lại cũng không tốt, cảm giác áp bách mười phần.

Trần Thư cũng là bộ dáng mặt cười hì hì:

- Ta tới cho các vị nhìn màu một chút.

Ầm!

Tay phải Hoàng Vĩ đột nhiên vỗ bàn một cái, mở miệng cả giận nói:

- Hừ! Nhãi con phách lối! Ta thật muốn nhìn ngươi muốn làm gì.

Những người còn lại cũng nhộn nhịp đứng dậy, một mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng đều không chủ động ra tay.

Ai ra tay hại người trước, đại khái sẽ bị cho rằng tội gây hấn.

- Ta biết mà, thật sự không để cho ta bớt lo.

Chu Thực lắc đầu, chuẩn bị mang Trần Thư về.

Nhưng ngay sau đó, hai mắt Chu Thực trừng lớn, ngốc lăng nhìn Trần Thư.

Những người còn lại cũng trợn mắt hốc mồm, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.

Chỉ thấy trong tay Trần Thư xuất hiện một đống thẻ, hắn cầm lấy một cái thẻ nói với Hoàng Vĩ:

- Tới đây, ngươi xem, đây là màu đỏ.

Sau đó lại lấy ra đủ loại thẻ.

- Đây là màu vàng.

- Đây là màu gì? Đúng vậy, màu xanh lá.

Mọi người:

- ...

Chu Thực và toàn bộ tiểu đồng bọn của hắn sợ ngây người.

Ngươi đây thật sự cho là bọn hắn nhìn màu sắc.

Hoàng Vĩ hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy phần đại não có chút tắc nghẽn.

Sau đó hắn ta tức giận nói:

- Tên tiểu tử, ngươi đang tự mình tìm đến cái chết phải không?

Một học sinh lại dám trêu chọc Ngự Thú Đoàn của bọn họ!

- Ta thực sự chỉ muốn cho các ngươi nhìn thấy một số màu sắc.

Trần Thư nói, vẻ mặt thì vô tội.

Đám người Hoàng Vĩ nắm chặt tay, chỉ cảm thấy tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ đều không dám ra tay.

- Lão bản, mang ra một số món ăn đặc trưng đi.

Nhưng vào lúc này, có hai tên binh sĩ đi đến nhà hàng.

Cơn giận của đám người Hoàng Vĩ ngay lập tức bị dập tắt, bọn họ không còn dám nghĩ đến việc ra tay nữa.

Trần Thư đặt những tấm thẻ lên bàn, nói:

- Xem ra các vị đã có thể nhận biết được chính xác màu sắc rồi, những tấm thẻ này sẽ được đưa cho các ngươi, đến khi về nhà không có việc gì làm thì có thể mang ra luyện tập một chút,

Hoàng Vĩ lịch sự nói:

- Mẹ kiếp!

Trần Thư quay lại chỗ của Chu Thực, đồng thời lực phòng thủ của Golden Slime lại tăng cường thêm 10% nữa.

Hệ thống yêu cầu hắn đưa cho đối phương một số màu để xem, hắn liền thực hiện một cách tỉ mỉ, hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu.

Hệ thống:

- …

- Tiểu Trần, ngươi thật sự không sợ đắc tội với Hoàng Vĩ sao?

Nhìn thấy Trần Thư đang ngồi ăn ngốn nghiến, Chu Thực không nói nên lời, dù sao đối phương cũng là đoàn trưởng Ngự Thú Đoàn, bản thân cũng là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp.

Tại sao con hàng này lại có cảm giác hơi choáng váng.

- Không sao, bình thường ta sẽ không rời khỏi thành thị.

Gương mặt Trần Thư có vẻ hài lòng, nhưng hắn không ngờ rằng thịt của hung thú lại càng ngon hơn hắn tưởng tượng.

Hắn hoàn toàn không lo lắng chút nào về Hoàng Vĩ, chỉ cần hắn ta không đi tới Dị Không Gian, đừng nói là Hắc Thiết Cấp, ngay cả Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp cũng không làm gì được hắn.

Điều quan trọng nhất là đối phương không hề biết hắn, chỉ nhắm mục tiêu vào Chu Thực Ngự Thú Đoàn.

Mà bây giờ Ngự Thú Đoàn của Hoàng Vĩ rõ ràng là vừa trở về từ Dị Không Gian, sẽ không tiến vào lần nữa vì hắn., Thật sự nghĩ tấm vé vào cửa không cần tiền mua sao?

- Đứa nhỏ này.

Chu Thực lắc đầu, không nghĩ tới nữa.

Tuy rằng có mâu thuẫn với đám người Hoàng Vĩ, nhưng vốn là giữa hai bên có thù hận, hắn ta cũng không quan tâm chút nào.

Cả đám người ăn no uống say, lại bắt đầu đi dạo ở thị trấn Thanh Nguyên.

- Nơi đó là lối vào Thanh Nguyên Sâm Lâm sao?

Bọn họ đi tới phía sau thị trấn, có thể dễ dàng nhìn thấy một tòa nhà cao ốc lớn sừng sững, bốn phía xung quanh là những người binh sĩ tuần tra với súng thật.

Ở phía sau tòa nhà, là một màn sương trắng bao phủ, khiến người ta khó có thể nhìn thấu hư thực.

Bây giờ cũng đã gần chạng vạng tối, không thể nào lại xuất hiện màn sương mù dày đặc như vậy được.

Chu Thực gật đầu một cái rồi nói:

- Ừm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tới đó xem sao.

Đúng lúc này, trong màn sương mù trắng xóa kia lại xuất hiện một đám người, tất cả đều mặc quân phục rằn ri, phía trên người có vết máu mờ, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Nhưng trên gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ phấn khích.

- Một con Thanh Tình Xà biến dị, người nào trả giá cao nhất thì lấy!